Chương 63: Lại một người đau
Theo ý kiến của một bạn, mình sẽ cho một trong những nhân vật đau khổ "ít ít"
--------------------------------
Sáng tại nhà nó và hắn
Tất cả đều có mặt ở phòng hai nhân vật chính, hắn thì đã thức và ngồi đó với đầu tóc bù xù, gương mặt ngơ ngác, còn nó vẫn đang trùm kín chăn mặc cho cả đám ra sức kéo, 4 anh chàng (ko có hắn) thở dài não nề ngồi sofa nhìn các cô gái
_dậy...dậy đi- Mindy lay
_ưm...tao muốn ngủ- nó nhíu mày
_bộ mệt lắm hả?- Emily sờ trán nó
_ừ- nó nhàn nhạt đáp trả
_chắc "hành sự" lâu quá- Jenny ngồi trên bàn làm việc, dũa móng tay kiêu ngạo nói
_hừ- nó bật dậy ném vào người cô một cái gối
Cũng may là cô biết nên né chứ không là đi đời cái móng xinh đẹp, mệt mỏi nhìn sang hắn và giật mình, hắn vẫn ngồi, đầu hơi cúi gật gà gật gù
_hey, sao thế?- nó quàng vai và thủ thỉ vào tai hắn
_ch.ết rồi- hắn đáp
_bỏ em à?- mắt long lanh
_uk- vẫn bình thản
_thôi đi, chủ...à tiểu thư kính mến, cô và chủ tịch Hoàng hãy vào làm vệ sinh đi ạ, chứ nói hoài nói hoài là phun ra mấy câu sến súa không phù hợp với tụi tui á- Anh Thư nhanh chóng ngăn cả hai
_hừ, tôi không biết cô là thư ký hay mẹ tui nữa- nó đứng dậy càu nhàu
_là bạn ạ- cô cung kính
_khi nào?- nó nhếch mép (chị này có sở thích này từ khi nào thế?)
_mới nãy ạ- vẫn cung kính, lời nói nhẹ nhàng
_cô...- nhưng với nó là bom dội
_phụt há há há- cả đám ôm bụng cười
_mấy người...- nó bức xúc
_hí hí, Irene lừng danh đã có đối thủ trong trò võ mồm- Mindy cười đến chảy nước mắt
_chí lí...ủa mà nói gì? Irene á?- Anh Thư và Thiên hét
_ukm, không biết à?- Mindy gật đầu
_ghê quá- Anh Thư rùng mình
_hừ. vậy Victor là ai vậy ta?- nó lại nhếch mép
_là...là tôi- cô chỉ vào mình
_vậy cũng nói- cả đám bĩu môi
_mà qua đây sớm chi thế?- hắn từ phòng tắm bước ra hỏi
_có gì đâu, rủ đi chơi- Jason nhún vai
_ủa mà Aubrey đâu?- Edward không thấy thằng bạn liền thắc mắc
_đọc xong tin nhắn rồi xuống đó hả gì òi- Thiên đáp
Rồi tất cả cùng đi xuống, nghe tiếng cãi vã ngoài cổng, nó lôi cả đám ra ngoài thì thấy một cảnh tượng khiến con người ta đau tim, Emily khụy xuống cùng hai hàng nước mắt, nó chỉ nhếch môi một cái rồi đi vào.
Trưa, mọi người đang ăn cơm cũng không yên với Emily, thường ngày hiền dịu nhưng vì tình liền trở nên "crazy", thẫn thờ hát Và Em Đã Biết Mình Yêu, không phải chất giọng vui tươi hưng phấn của cô ca sĩ trẻ Bảo Anh mà là rên rỉ, hát một câu, nấc một câu, hát một câu, gào một câu, nói chung là hỗn tạp -_-
_mày bệnh à?- Jenny sờ trán nhỏ với vẻ mặt khinh thường
_bộ mặt đó là sao? huhuhu- cô nức nở
_hiểu lầm thôi mà- Mindy cũng đi lại
_huhuhu- cô vẫn khóc
Tim cô bây giờ quả thật rất đau, đau đến không tả nổi nhưng mà tác giả tả được là cô đang rất đau, khóc một hồi thì ngủ lúc nào không hay, tội cho Jason ngây thơ phải vác cô bạn lên phòng theo lời vợ
Vậy thật sự cả bọn đã thấy gì mà Emily lại đau khổ đến nỗi lên mây như vậy, hãy chờ xem nha