Chương 7
Nguyên lai lại là một người coi trọng dung mạo y, ai… Mà thôi, chí ít thiếu niên này không có hại y, cũng là ân nhân của y, y trước hết cứ bồi hắn, chờ hắn cảm thấy chán rồi hẵng tính tiếp. [Ám: Ai, mỹ nam ngươi a, lại hiểu nhầm Tiểu Bảo hồn nhiên a. Hắn không phải là như vậy đối với ngươi (coi trọng dung mạo ý), hắn là muốn ngươi đối hắn “như thế như thế”. Bất quá, nhìn dung mạo Tiểu Bảo của ngươi, khiến cho ngươi có ý nghĩ như vậy cũng không thể trách ngươi a]
”Hảo”.
“Thật sự?” Nghĩ không ra nam tử lại đơn giản đáp ứng như vậy.
“Ân.”
Nguyên lai hắn rất có mị lực a. Trong lòng Tiểu Bảo vui mừng.
“Vậy ngươi hiện tại an tâm dưỡng thương, yên tâm ta sẽ chiếu cố ngươi. Ân…” Tiểu Bảo nhìn quanh bốn phía, cảm thấy áy náy nhìn nam tử cười cười, “Tuy rằng hoàn cảnh ở đây có chút thiếu thốn, nhưng thuận tiện cho ta đi hái thuốc thay ngươi chữa thương, ngươi chịu ủy khuất một chút, hay là cứ tạm thời trụ ở đây cho tới lúc khỏe lại?”
“Ân.” Xem ra, thiếu niên này tính tình phi thường đơn thuần, tâm địa thiện lương, chỉ là ngôn từ có chút lớn mật, kỳ thực cũng là người tốt.
“Tuyệt!” Tiểu Bảo vui vẻ đứng lên, “Ngươi trước tiên cứ tạm nằm xuống, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.” Nói xong, Tiểu Bảo rất nhanh chạy hướng ra ngoài.
Đột nhiên, hắn chợt nhớ điều gì đó, dừng cước bộ hỏi: “Ta còn chưa biết tên ngươi ni?”
“Liễu Phong Liễm”
“Nga, ta họ Âu Dương tên Thiên Bảo, tất cả mọi người đều gọi ta là Tiểu Bảo, ngươi cũng gọi gọi ta Tiểu Bảo đi. Ta có thể gọi ngươi là Liễm không?” Tiểu Bảo trong lòng chờ mong hỏi Liễu Phong Liễm.
“Ân” Thấy vẻ mặt hồn nhiên cùng thẳng thắn của Tiểu Bảo khiến cho Liễu Phong Liễm không đành lòng cự tuyệt.
Sau khi được Liễu Phong Liễm đồng ý, Tiểu Bảo cười hì hì hướng bên ngoài chạy đi.
Tính tình thật đơn thuần ni, người nhà của Tiểu Bảo sao có thể yên tâm để hắn một mình chu du như vậy, cũng không sự hắn bị người ta lừa sao. Ngay cả y là người tốt hay người xấu cũng không hỏi đến, chỉ hỏi tên. Xem ra y trước kia đối với Tiểu Bảo đề phòng là không cần thiết. Liễu Phong Liễm lắc lắc đầu thở dài buồn cười.
Chỉ một lát sau, Tiểu Bảo ngân nga khoái trá hát, khéo léo dùng cây cỏ trói chặt một con cá còn tươi sống, nhảy tung tăng đến trước mặt Liễu Phong Liễm.
Hắn lắc lắc chiến lợi phẩm trong tay, vẻ mặt hiến dâng nói: “Liễm, ta sẽ nấu canh cá cho ngươi ăn.”
“Là ngươi bắt?”.
“Đương nhiên, bản lĩnh của ta rất lớn nha. Trước đây sư phụ cùng phụ thân ta nấu đồ căn bản không thể ăn được, bọn họ lại còn lười nữa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ta phải đi học nấu ăn. Trù nghề của ta cũng vì thế mà là hạng nhất”.
“Nga.” Liễu Phong Liễm cảm thấy thú vị thiêu mi nói.
“Ha hả, ta hiện tại phải đi làm, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Dứt lời, Tiểu Bảo chạy qua một bên bận rộn làm.
Mấy ngày nay, Tiểu Bảo đều ở nơi này, công cụ sinh hoạt cũng vì thế mà đầy đủ.
Một lúc sau, Tiểu Bảo đem cháo đã nấu hảo đến trước mặt Liễu Phong Liễm.
“Cháo này ta làm riêng cho ngươi, có đặc biệt bỏ thêm chút canh cá để điều chỉnh vị đạo, rất ngon đó. Ngươi nhất định phải ăn hết nha.”
“…” Sao y có cảm giác như đang hống tiểu hài tử.
“Ta uy người.” Tiểu Bảo mắt sáng rực. Phụ thân có nói qua, khi một người cả thể xác và tinh thần đang ở trong tình trạng yếu ớt, nếu có một người đối hắn đặc biệt tốt nhất định sẽ tranh thủ được tình cảm của hắn. Hiện hắn đối Liễm thật tốt, trong lòng Liễm nhất định rất cảm động a.
Nhìn Tiểu Bảo một bên uy chúc, một bên dùng khăn nhẹ nhàng thay y chà lau miệng, Liễu Phong Liễm trong ngực ẩn ẩn nảy sinh tình cảm ấm áp. Chưa từng được hưởng qua chân tình cùng ôn nhu thực lòng, trong nội tâm Liễu Phong Liêm dần dần nổi lên niềm vui sướng, nét mặt cũng lộ ra dáng tươi cười từ nội tâm.
“Ăn ngon không?” Thấy dáng cười ôn hòa của Liễ Phong Liễm, Tiểu Bảo ngây thơ hỏi.
“Ngon.” Liễu Phong Liễm gật đầu đáp.
“Ta đã nói trù nghệ của ta rất tốt mà, ta không phải là khoe khoang đúng không?” Tiểu Bảo kiêu ngạo nói.
“Đúng, trù nghệ của ngươi rất tuyệt, cháo ngươi nấu cho ta đúng là cháo ngon nhất mà ta từng ăn.” Liễu Phong Liễm khẳng định, ôn nhu sờ sờ trán Tiểu Bảo để cổ vũ.