Chương 11
Cứ thế thời gian trôi đi, vết thương của Liễm Phong liễm sau mười ngày đã dần khỏi hẳn, may nhờ dược hiệu kì hảo của Tiểu Bảo mà vết thương của y mới có thể nhanh như vậy đã hết.
Tiểu Bảo lúc này bắt đầu chuẩn bị bước thứ hai trong kế hoạch, giúp Liễu Phong Liễm gia tăng công lực, là tiểu công thì võ công không thể kém được, hai ngày nay hắn đã chuẩn bị dược thật tốt rồi. Hơn nữa trước kia có mang theo nguyên khí đan, nhất định hội rất có hiệu lực. Tiểu Bảo trong lòng nhịn không được mà cười trộm.
“Liễm, đem dược này cùng chén thuốc uống đi.” Tiểu Bảo đưa cho Liễu Phong Liễm một viên thuốc màu nâu, ý bảo y đem thuốc hòa cùng chén thuốc uống chung.
Liễu Phong Liễm hỏi cũng không hỏi, tiếp nhận dược hoàn cho vào miệng, cùng chén thuốc đen ngòm uống.
Uống dược xong, y nhíu mày, ngày hôm nay dược có vẻ khó uống.
“Này cho ngươi, là ta hái ở bên ngoài.” Tiểu Bảo cười cười nhìn y nhíu mày, tiện tay đưa cho y tiểu trái cây mày trắng sữa trong suốt.
Liễu Phong Liễm tiếp lấy, đưa lên mũi ngửi nhửi, một cỗ mùi hương thơm ngát xông vào mũi, vị đạo thanh thần khí sảng.
“Cái này là gì?” Liễu Phong Liễm nghiêm mặt hỏi.
“Này a? Ta hái được.” Tiểu Bảo thanh sắc giấu diếm trả lời. Liễm sẽ không phát hiện ra cái gì đi, y hẳn là chưa từng gặp qua nó mới phải a.
“Hái dưới ven núi?” Liễu Phong Liễm tiếp tục truy vấn.
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Bảo gật đầu như giã tỏi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ác ~~ ” Liễu Phong Liễm nhãn thần nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, ngón tay niết niết lên vỏ trái cây.
“Ai, điểm nhẹ a! Niết hỏng là không được a!” Tiểu Bảo nhìn động tác của y, lòng lo lắng.
“Không tốt?” Liễu Phong Liễm câu lên nụ cười ẩn chứa ta khí.
“…” Phát giác bản thân bị lừa, Tiểu Bảo đưa hai tay lên bịt miệng lại không nói thêm gì nữa.
“Hừ! Xích châu, màu trắng sữa, trong suốt, trong sáng, mọc ở ngọn núi lửa lâu năm có nham thạch nóng chảy lưu động, mười năm chỉ có ba quả, rất khó kiếm được. Mặc dù mọc ở nơi có nhiệt độ rất cao thế nhưng dược tính lạnh vô cùng, có khả năng tăng mười năm công lực, là thánh phẩm mà người giang hồ mong muốn.”
“A! Sao ngươi biết? A, không đúng, ta cái gì cũng chưa nói!” Lời đã nói, Tiểu Bảo không thể thu hồi.
“Hừ! Ta từng gặp qua.”
“Ha hả…” Tiểu Bảo cười vô tội, “Ta không phải là cố tình giấu ngươi, xin lỗi.”
“Ai, … Tiểu Bảo, ngươi căn bản là không cần đối ta giải thích…Ngươi đối với ta thế này, chẳng lẽ là vì thích ta sao?”
“Ân, đúng vậy, ta thích ngươi, lí do này không đủ sao? Ta nghĩ vậy là đủ rồi.” Tiểu Bảo mờ mịt trả lời, ” Phụ thân ta nói thích một người thì phải đối người đó hảo.” Sau này có được người kia rồi sẽ bát người đó đối tốt với hắn gấp đôi hì hì.
Phụ thân Tiểu Bảo thật không biết ngươi giáo dục thế nào, chính là thất bại a. Ngươi không sợ Tiểu Bảo bị người ta lừa sao. Liễu Phong Liễm thở dài trong lòng.
“Ngươi không sợ…”
Liễu Phong Liễm còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Bảo cắt lời.
“Liễm, những lời này không biết ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi. Ngươi nói không thấy chán, ta đây thì nghe thấy phiền rồi.” Tiểu Bảo lộ vẻ mặt khó chịu nói, “Ta biết Liễm tín nhiệm ta, cũng có điểm thích ta. Nếu không ta để ngươi uống dược cổ quái như vậy tại sao ngươi hỏi cũng không hỏi liền đem toàn bộ uống hết, này chứng minh ngươi là tín nhiệm ta. Còn có, ta mấy ngày nay tìm ngươi làm nũng, nháo nháo ngươi, ngươi cho tới bây giờ cũng không có phản đối, này chứng minh ngươi có điểm thích ta. Ta nói có đúng không?” Tiểu Bảo cười hì hì giúp Liễu Phong Liễm phân tích.
“Đúng.” Liễu Phong Liễm không chút suy nghĩ nói.