Chương 54
Tiểu Bảo ngồi trong xe mượn ánh sáng mờ ảo của cây nến cẩn thận tỉ mỉ thay Liễu Phong Liễm đắp chăn, lót gối đầu, tận lực điều chỉnh vị trí ngủ ổn thỏa nhất cho Liễu Phong Liễm. Sau đó, hắn lấy ra khăn mặt, lau đi mồ hôi trên thái dương Liễu Phong Liễm, rồi nhớ tới vò rượu bị hắn để trong góc, một lần nữa lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ, mở vò rượu thấm khăn mặt toàn bộ sũng nước, vắt rồi lấy ra. Tiểu Bảo xốc lên cái chăn đắp trước ngực Liễu Phong Liễm, cởi ra quần áo y, thủ phủ lên ngực y, nhẹ nhàng cẩn cẩn dực dực kiểm tr.a vết thương của Liễu Phong Liễm.
Kiểm tr.a xong, Tiểu Bảo tâm thoáng buông, một chưởng Lam Ảnh đánh mặc dù mạnh nhưng không có thương tổn tới xương sườn cùng phổi, vả lại Liễm lúc trước đã đem máu phun ra hết, lúc này chỉ cần làm tan đi máu tụ trước ngực y là tốt rồi, này không khó. Hắn chính là lo lắng cổ độc cùng vong tình cổ trong cơ thể Liễm, nhưng hắn cũng không biết phải làm gì mới được, dù sao hắn đối cổ là dốt đặc cán mai, chỉ có thể tới Miêu Cương trước xem sao, mặc kệ làm sao hắn nhất định chăm sóc Liễm thật tốt.
Lam Ảnh sau này tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt hắn, dù cho gã vì tình mà khổ sở, cũng không được liên lụy đến Liễm vô tội. Tiểu Bảo một bên tức giận bất bình hồi tưởng, một bên đầy mặt yêu thương đem mười ngón tay xoa bóp vết thương của Liễu Phong Liễm, chậm rãi giúp Liễu Phong Liễm lưu thông máu tụ.
“… Ưm…” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Liễu Phong Liễm đóng chặt phát ra.
“Liễm!” Phát hiện Liễu Phong Liễm có chuyển dấu hiệu tỉnh, Tiểu Bảo kinh hỉ kêu lên.
“Tiểu Bảo…” Liễu Phong Liễm hơi mở hai mắt, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi bên người mình, dưới thân cảm giác xóc nảy cùng thanh âm đánh xe bên tai truyền đến cho biết y lúc này đang ngồi trong xe ngựa, “Chúng ta đây là đi đâu?”
“Miêu Cương. Đừng nhúc nhích.” Tiểu Bảo ngăn lại hành vi muốn đứng lên của Liễu Phong Liễm, “Ngoan ngoãn nằm yên, còn không có xoa bóp xong a.”
“Sao không đợi hừng đông hẵng đi?”
“Đi sớm một chút có thể sớm tới Miêu Cương…” Nói đoạn, vành mắt Tiểu Bảo đỏ lên.
“Ai… Đừng khóc a, ta không sao, thực sự cũng không có cảm giác đau, ngoan đừng khóc. Ta thích nhất khuôn mặt tươi cười của Tiểu Bảo, cười một cho ta xem, được không?” Liễu Phong Liễm nâng tay lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt Tiểu Bảo.
“Được… Ta không khóc.” Tiểu Bảo vội vã dùng tay áo lau đi giọt lệ ứ đọng, miễn cưỡng cong lên khóe miệng tươi cười mang chút khổ sở cho Liễu Phong Liễm xem.
“Tam đệ tỉnh rồi sao?” Nghe được động tĩnh, Quý Lăng Tiêu tới gần.
Tiểu Bảo vội vàng đắp chăn cho Liễu Phong Liễm, che kín toàn thân, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, không thể Liễm nhiễm lạnh được.
“Phải, nhị ca.”
“Có chỗ nào khó chịu không?”
“Nói đến cũng kỳ quái, ta chỉ là thấy không có khí lực, người choáng váng, không có cảm giác khác.”
“Như vậy a.” Quý Lăng Tiêu nhăn lại lông mày, chuyển hướng Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, ngươi thấy sao?”
“Ta đối cổ không biết, ta cũng không biết, ta không dám loạn dùng dược, ta sợ làm không tốt sẽ chữa lơn lành thành lợn què (nguyên văn là lộng xảo thành chuyên. Cơ mà nghĩa giống chữa lợn lành thành lợn què nên Shjn để vậy cho dễ hiểu).” Tiểu Bảo nhìn Quý Lăng Tiêu, có vẻ có chút hoang mang lo sợ.
“Ai… Tiểu Bảo đừng hoảng hốt, tam đệ sẽ hảo lên, Lam Ảnh không phải nói tam đệ chỉ cần tới Miêu Cương là có thể đem cổ trên người diệt đi sao?” Không đành lòng nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bảo yếu đuối bất lực, Quý Lăng Tiêu làm hết khả năng trấn an Tiểu Bảo.
“Ừm.”
“Ngươi ngủ chút đi, ngươi còn nhỏ, chịu không được đâu.”
“Ta không sao.” Tiểu Bảo vẫn như cũ lắc đầu.
“Tiểu Bảo, ngủ chung với ta đi.”
Tiểu Bảo nhìn tay bị Liễu Phong Liễm nắm, cuối cùng gật đầu đồng ý, nằm xuống cạnh bên người Liễu Phong Liễm.
Quý Lăng Tiêu thấy hai người đều muốn ngủ, thay bọn họ thổi tắt ngọn nến mới ngồi trở lại ghế trước xe.
“Ngươi cũng đi ngủ đi, ta một người đánh xe là được.” Hà Ý Nhân vừa thấy Quý Lăng Tiêu từ trong đi ra, kêu hắn đi vào lại.
“Được, vậy chờ hừng đông đến lượt ta đánh xe.” Quý Lăng Tiêu không có phản bác, kéo áo choàng dựa vào bên thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi.