Chương 19
Buông rèm cửa sổ, tôi cười âm hiểm đứng cạnh cửa sổ.
Ánh sáng xanh lam trên người lấp lánh không ngừng, nó run rẩy rút vào một góc sô pha, cười gượng ha ha: “Trần ~ “
“Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Mắt to long lanh chột dạ chớp hai cái, ánh sáng của nó chuyển thành màu hồng phấn: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Tôi híp mắt hừ lạnh, khoanh tay thong thả bước đến sô pha, nhìn xuống nó: “Lúc nãy… mày vừa nói chuyện với ai thế?”
Nó uốn éo thân thể, nịnh nọt sáp tới, nhỏ giọng đáp lại: “Trần ~ anh nói anh thích em nè, em cũng thích anh nè, thành ra anh là Hita của em rồi ~ “
“Không nói đến cái này!” Tôi xấu hổ tằng hắng, mặt hơi hơi nóng, “Mày có thể liên lạc với người trên hành tinh của mày sao?”
“Có thể.” Nó gật đầu, xúc tu ngoan ngoãn co vào trong.
“Vì sao không nói cho anh biết?”
Ánh sáng hồng tối xuống, nó đáng thương trả lời: “Em sợ anh không thích em nữa.”
Nó co lại nhỏ xíu, lách người vào góc sô pha, đôi mắt nhìn tôi tha thiết, tựa như cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, làm trái tim người ta rụng rời.
“Vì sao lại nghĩ như vậy?” Tôi bắt nó vào lòng tay.
Nó cẩn thận lấy xúc tu chọt chọt tay tôi, thấy tôi không phản đối, lập tức ôm chặt ngón cái của tôi, ủy khuất gọi tên tôi: “Trần… Không phải em cố ý đâu… Công cụ gọi khẩn chỉ có thể dùng một lần, nếu không tìm được Hita thì không thể dùng nó được.”
Tôi nhíu mi, ra hiệu nó nói tiếp.
Nó oán giận: “Hai lão điên nói, nếu tìm không được Hita, cho dù em có dùng công cụ gọi khẩn cũng không thể nào quay về được.”
“Vậy bây giờ em dùng, bọn họ sẽ phái người tới đón em à?”
“Vâng!” Nó gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng, “Em tìm được anh rồi nè ~ “
“…” Tôi hắng giọng, quay đầu nhìn hướng khác, “Em chắc là anh sẽ thích em à?”
“Vì sao không thích?” Nó ngẩng cao đầu, đắc ý dào dạt, “Em là người tình quốc dân mà!”
“Rồi lỡ anh không thích em thì sao? Em không sợ anh bán em cho viện nghiên cứu sinh vật gì gì đó sao?”
Nó nháy nháy mắt, cọ cọ tay tôi: “Không sợ đâu, anh là người tốt. Với cả, cho dù anh không thích em, em cũng sẽ khiến anh thích em!”
Tôi nở nụ cười, đưa tay sờ sờ quả đầu mềm mại của nó: “Tự tin dữ ta?”
Nó híp mắt hưởng thụ, kiên định gật đầu: “Vâng!”
Kỳ thực thừa nhận mình thích vật nhỏ cũng không khó lắm. Tôi hầu như chấp nhận mà không hề đấu tranh vùng vẫy gì cả.
Nó rất hài lòng, phấn chấn lao về máy tính nơi thư phòng mà gõ gõ, xúc tu múa hoa cả mắt.
Tôi tò mò theo sát phía sau nhìn nó.
Vẫn là 《 Cuộc sống của tớ và người Trái Đất 》, phía dưới là một chuỗi dài những phản hồi.
“Lại viết tiếp truyện khoa học viễn tưởng nữa hả?”
“Không… ” Nó xoay người, nghiêm túc sửa sai cho tôi, “Này không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”
“Ờ hớ?”
Nó chỉ vào phản hồi, nói: “Các chị ấy bảo, truyện của em là tiểu thuyết đam mỹ đấy.”
Tôi câm nín.
Buổi tối lúc ngủ, nó kéo vỏ rau câu vào phòng ngủ, nhìn tôi nồng nàn.
Áo ngủ của tôi bị nó nhìn đến đỏ cả lên, sắp thủng một lỗ: “Làm sao vậy?”
Toàn thân nó lấp lánh ánh hồng, thẹn thùng hỏi tôi: “Em ngủ với anh được không?”
“Vì sao phải ngủ với anh?”
“Anh là Hita của em mà!” Nó hùng hồn.
“Mày…” Tôi so sánh kích thước thân thể, đả kích nó, “Mày không sợ buổi tối bị anh đè bẹp dí sao?”
Nó trừng tôi, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, không đem theo vỏ rau câu theo luôn.
Tôi mặc áo ngủ, lòng bất an định đi an ủi nó, phòng khách bỗng bừng sáng một chập, sau đó một bóng người bay vào phòng ngủ, lao thẳng lên trên giường, tiến vào chăn chỉ lộ ra một quả đầu nhỏ mà hả hê nhìn tôi: “Giờ thì không sợ bị anh đè nữa rồi ~ “