Chương 2: Hàn vương thiên - chàng trai lạnh lùng
Bước đến trường, Zen Royal là ngôi trường hoàng gia quý tộc đã trở nên thân thương tha thiết với Bảo Bảo, hầu hết các học sinh trong trường đều là những người có địa vị và quyền thế, phần nhỏ chiếm 1% các học sinh con nhà khá giả còn lại chỉ dành được học bổng mới được vào học ngôi trường danh giá này.Nhưng lạ thay, hôm nay có ngày sự kiện trọng đại hay sao mà học sinh cứ nhao nhao hất cả lên thế, Bảo Bảo tò mò quay sang hỏi Dương.
- Ê Dương, cả đám đứa kia bị sao mà cứ sồn sồn lên vậy?
- Tôi tự hỏi con bạn thân của tôi trí nhớ nó có vấn đề không? - Dương nói móc nhưng Bảo Bảo chả hiểu gì cả.
- Hể?
- Hôm nay là ngày cháu ông hiệu trưởng này trở về, lũ con gái ai chả biết.
- Cháu ông hiểu trưởng à? Là ai thế? Tụi mình gặp bao giờ chưa? - nó chớp chớp mắt hỏi, chỉ có mình Bảo Bảo trong trường này lạc loài là không biết cháu hiệu trưởng là ai thôi, người ta nổi tiếng thế mà, nhưng Bảo Bảo đâu rảnh đời mà để tâm chú ý. Dương cũng phải bó tay với nó, chỉ suốt ngày nghĩ chuyện chọc phá mọi người, chả bao giờ lo đến nhan sắc thiên hạ gì cả.
- Cậu ta là Hàn Vương Thiên, cháu trai hiệu trưởng, trước đây cậu ta học ở Thụy Sĩ, nhưng giờ lại chuyển về đây.
- À à... hiểu rồi - Bảo Bảo gật gà gật gù, rổi bỗng dưng nó quay sang Dương, mỉm cười ma mị - Dương này, cậu thích thằng đó hở? sao hiểu rõ mồn một thế!
- Ờ, chắc thích! - Dương chăm chiêu trả lời, đôi mắt như vô hồn đang suy nghĩ về một chuyện gì đó sâu thăm thẳm. Còn Bảo Bảo thì ngớ người, há hốc mồm, nó trêu cậu thôi mà, chẳng lẽ là thật, hay là thằng bạn thân của mình... bị gay!!! Nghĩ thế nó rùng mình sởn gai ốc, toàn nghĩ chuyện tàm phào.
Đi ngang qua đám hỗn lộn, Bảo Bảo liếc xéo một cái, thấy cái bóng dáng thân quen nào đó mà nó không nhớ ra, là ai ta? Bảo Bảo cố banh con mắt to ra để nhìn cho rõ, chàng trai phía đám đông người kia quay nghiêng người về phía nó, Bảo Bảo chợt nhận ra, hình như người này mình có gặp qua thì phải? Những nghĩ lòi óc mãi không tài nào nhớ nổi, Bảo Bảo đành bỏ qua vậy, mệt đầu. Chàng trai đó chính là Thiên, cậu thấy nó rồi, cũng nhớ ra nó luôn, hôm qua gặp Bảo Bảo, Thiên đã biết chắc là nó học trường này bởi cái đồng phục chính mẹ Thiên thiết kế, mẹ Thiên là một trong số những người thành đạt nhất trong giới thiết kế trang phục. Cậu chỉ hững hờ nhìn Bảo Bảo, nhưng có vẻ nó không nhớ cậu?!
...
...
- Dương soái ca, Dương đại ca, Dương ngầu đẹp trai, cho tôi mượn vở đi mà!!! - Bảo Bảo đang cầu khẩn tha thiết Dương, chỉ mong cậu cho nó mượn cuốn vở bài tập Vật lí, hôm bữa thầy bộ môn nhắc nhở phải làm đủ bài tập, không thì liệu hồn với ổng, Bảo Bảo sợ chết khiếp, quyết tâm hoàn thành bài tập, nhưng quyết tâm đến mấy vẫn thành công cốc, cơn lười vẫn xâm chiếm vào đầu óc nó, thế là một chữ nó cũng chưa có trong vở. Hôm nay lại có tiết Vật lí ngay từ đầu nữa chứ, ổng hay bắt nó lên kiểm tr.a lắm, thốn thế không biết. Chỉ còn cách năn nỉ thằng bạn mượn vở để chép cho nhanh thôi, ấy vậy mà bạn Dương thân yếu làm bộ ngó lơ, chả để tâm là bao, cậu ta đáp hững hờ.
- Tội lười, đáng đời.
- Cho tôi mượn đi mà, Dương dễ thương, Dương đáng yêu, Dương kawaii. - Bảo Bảo vẫn tiếp tục lắc lắc cánh tay Dương nài nỉ hết mình.
Còn Dương thì đờ đẫn, mắt cậu giật giật, Bảo Bảo khen người khác kiểu gì đây? Dễ thương, kawai hả? Cậu là một con người đẹp trai lạnh lùng thế mà nó khen y như gái ngoan có chồng, Dương mặt mày xám xịt, nhíu mày quất một câu nói có sức công phá rất lớn.
- Không!
- Làm ơn, làm ơn, tôi cầu xin cậu đấy!
- Không!
- Đi mà Dương yêu quý của tôi.
- Không!
- Mệt mày quá! Đưa đây cho chị! - Tức giật bặm môi, Bảo Bảo giật phăng cuốn vở vài tập trên tay Dương về chỗ mình, hí hoáy chép cho lẹ, mặc xác thằng ngồi bên cạnh đang trố mắt nhìn, cái thể loại mượn đồ người khác của nó là thế này đấy! Rất thân thuộc với Dương rồi! Nhưng hành động đó đáng yêu lắm chứ, cậu nhìn nó khẽ mỉm cười.
Hì hục tận 5 phút, cuối cùng nó cũng chép xong, mệt lả cả tay, từng ngón tay xinh đẹp của nó sắp gãy rời ra rồi. Bảo Bảo chép xong cũng là lúc vào lớp, vừa kịp chứ, đời hên thật!
Thầy chủ nhiệm hùng dũng bước vào lớp, trên tay cầm cây thước dẹp, cái đó mà bay vào mông là hơi bị ê đấy, chắc chắn cái mông đó đỏ sứng tấy lên cho coi. Thầy đứng giữa lớp học, dõng dạc nói.
- Chắc các em ai cũng biết rồi nhỉ? Hôm nay lớp ta có học sinh mới chuyển đến.
Cả lớp nghe đến thế đều sung sướng nhao lên, Bảo Bảo lại khó hiểu, biết gì thế? Học sinh mới ư? Sao nó không biết nhể?
- Dương ơi, học sinh mới là thế nào?
- Hôm đó cậu trốn tiết nghỉ học, nhà trường thông báo có học sinh chuyển đến lớp mình. - Dương nhàn hạ trả lời, nét mặt đang nhắm vào phía cửa lớp.
- Ồ!! Hèn gì!!
Thầy giáo chủ nhiệm nói tiếp.
- Mời em vào!
Sau câu nói, chàng trai lạnh lùng lãng tử Hàn Vương Thiên bước vào, tiếp đó là những câu nói, tiếng la hét của đám nữ sinh. Lớp học yên ắng nay lại rộ lên âm thành inh ỏi điếc hết cả tai.
- Hàn Vương Thiên kìa mọi người.
- Cậu ấy đẹp trai quá đi.
- Nhìn mặt lại lạnh lùng soái ca nữa chứ.
- Ôi, hoàng tử của đời tôi.
Bảo Bảo nhíu mày bịt chặt lỗ tai, gì thế này? mấy bọn kia bức xúc quá tăng xông bây giờ, cả đám hám giai, mất hết cả hình tượng “người phụ nữ Việt Nam anh hùng“. Thiên đứng trước bục giảng, đôi mắt siêu hút hồn đảo quanh lớp học rồi ngừng lại chỗ nó, cậu lạnh lùng bật tiếng.
- Chào! Hàn Vương Thiên! Hân hạnh!
Đầu Bảo Bảo ong ong nhìn Thiên, quen thế nhể? Hình như... gặp rồi, ở đâu ta? A... nó nhớ ra rồi, thằng này là thằng tỏ vẻ soái ca lạnh lùng chiều hôm qua đây mà, sao nó lại lơ đãng quên đi một người lố bịch như này này được. “Lạnh lùng!” Bảo Bảo nhếch nhẹ môi, để xem ai lạnh lùng hơn ai.
- Thôi được rồi - Thầy giáo giờ này mới lên tiếng, ổng cũng hơi run sợ bởi khí chất hừng hực của Thiên - Em ngồi cùng bạn nữ bàn trống kia nhé?
Bạn nữ được chỉ thị ngồi cùng Thiên hú lên vui sướng khôn tả, cô gái hò reo í ới như vớ được vàng, chỉ ngồi với người đẹp trai thôi mà, thái quá vấn đề.
- Không! - Thiên đáp lại nhạt toẹt, chỉ tay về phía bàn trống, bàn này ngay phía sau Bảo Bảo - em ngồi đó.
- À ừ, tùy em - thầy chủ nhiệm cười phớ lớ, bạn nữ ban nãy đơ người, đứng như trời trồng, như từ thiên đàng bị đánh rơi xuống địa ngục ngay tức khắc, cô gái xấu hổ ngồi xuống cúi gằm mặt, chả dám ngước lên nhìn ai nữa, lố quá mà.
Thiên nhàn hạ bước xuống chỗ ngồi, cậu bỏ cặp sách xuống, lấy tai nghe ra nghe nhạc thản nhiên, dựa lưng vào thành ghế nhắm hờ mắt, hàng mi cong dài của cậu khẽ xao động, từng sợi tóc nâu mềm mượt quyến rũ đan xen nhau khiến Thiên trở thành một thần tượng cực lãng tử trong mắt con gái, chúng cứ trố mắt nhìn Thiên, ngắm hoài không chán. Bảo Bảo nhếch môi “bày đặc, thật nhàm chán!”
Dương cười ma mị, quay xuống bàn Thiên, lôi tai nghe của Thiên ra tự nhiên hơn ruồi, rồi Dương lên tiếng:
- Chào bạn trẻ!
Thiên từ từ mở mắt, nhíu mày khi có người làm phiền khi mình đang ngủ, ánh mắt Thiên đôi chút khựng lại.
- Dương?
- Ô, còn nhớ tôi à? Trí nhớ không tồi?
- Chuyện gì?
- Chuyện giữa tôi với cậu còn chưa xong đâu, nên nhớ thế!
Thiên đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Dương, Dương đang nói về chuyện gì?
Còn Dương, nói xong Dương quay mặt lên, Thiên chả màng đến câu nói đó, bỏ qua luôn, nghĩ ngợi làm gì cho tốn thời gian, Thiên đeo tai nghe lại tiếp tục sự nghiệp ban nãy của mình. Bảo Bảo nhìn hai thằng, nhăn mặt nhăn mày, sau đó, trợn mắt sốc tột độ “Thằng bạn thân của mình, cậu ta quen thằng kia sao? Chẳng lẽ lời Dương nói là thật? Dương thích thằng kia thật? Dương theo đuổi thằng kia? Chuyện giữa tôi với cậu còn chưa xong đâu... chẳng lẽ Dương tỏ tình với thằng đó rồi? Hớ! Chuyện quái?”