Chương 5: Thủ lĩnh ruya và hắc hổ bang
- Anh Dương, chị Bảo Bảo đi gì mà lâu thế? - Nhóc Gen đứng chờ mỏi mòn nhưng vẫn chưa thấy nó về, Gen đứng đá đá chân thẫn thờ hỏi Dương. Dương cũng đang nghĩ về Bảo Bảo, bỗng dưng Gen hỏi làm cậu giật mình, cậu khẽ mỉm cười đáp lại.- Bảo Bảo là chúa hậu đậu, lề mề, đi lâu là chuyện hay gặp ở phường mà.
- Ờm - Gen gật gật đầu mặt tỏ vẻ buồn rầu không còn sức sống, rồi bất chợt mắt Gen sáng lên, nhóc nhanh nhảu nhìn qua Dương chớp chớp mắt làm bộ ngây thơ - Anh Dương với chị Bảo Bảo tiến triển thế nào rồi?
- Tiến triển gì? - Dương nhíu mày, thằng nhóc này không biết đang ám chỉ gì đây?!
- Thì chuyện đó đó...
- Chuyện đó là chuyện gì? - Nhóc Gen cứ úp úp mở mở khiến Dương cong mày khó hiểu.
- Hê hê... em biết anh thích chị Bảo Bảo lâu rồi mà, sao anh không tỏ... - Chưa nói được hết câu, Dương đã đỏ mặt mà nhào vô bịt chặt miệng Gen lại, nhóc cứ ư ư đập tay Dương đòi thả ra, vì bịt chặt thế có mà ngạt thở chết. Khuôn mặt Dương có đôi chút phớt hồng, cậu trợn mắt đe dọa Gen.
- Đừng ăn nói tào lao, em mà nói chuyện lung tung này cho Bảo Bảo thì liệu hồn anh.
Sát khí nồng nặc, khuôn mặt lại dữ tợn, Gen chỉ biết nhìn Dương mà gật đầu lia lịa như con rô bốt. Nhóc hay trêu chọc người khác, Dương thừa biết mà, ấy vậy mới nói tới Bảo Bảo tí xíu là cậu đã đùng đùng nổi giận. Dương đúng là có chuyện gì mờ ám!
...
Quay lại địa điểm Bảo Bảo.
- Đi đứng kiểu gì vậy hả? - chàng trai bị nó đâm phải lên tiếng dạy đời Bảo Bảo, nó cắn môi hả họa, phải biết giữ hình tượng trước đám đông. Bảo Bảo mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó chứa đầy ẩn ý.
- Xin lỗi cậu. - Nó cúi xuống lễ phép “xin lỗi”, rồi Bảo Bảo nhanh chóng ngước mặt lên mà trừng mắt với thằng trước mặt - Chẳng lẽ tôi phải nói như thế?
- Biết rồi còn hỏi - Chàng trai khẽ nhếch mép đểu giả, Bảo Bảo nghiến răng, thằng này đẹp trai thế mà bị bệnh tự cao, lỡ đâm vào nhau trong sân bay là chuyện thường tình, dân chúng đông thế này, làm sao có thể không tránh hiện tượng đó được. Bảo Bảo nâng môi dưới thổi phù một cái làm mấy sợi tóc mai của nó bay bay lơ lửng, rồi nó đưa đôi mắt tinh tế sắc sảo liếc thằng cha phía trước.
- Xin lỗi cậu và làm ơn lần sau bớt tự kiêu một chút, đừng quan trọng hóa vấn đề nó lên, hiểu chưa? - Bảo Bảo với ánh mắt kinh thường chĩa thẳng vào người đối diện, sở dĩ nó thật sự rất ghét sự phiền toái, phiền phức và những người thích kiếm chuyện xàm cho dù chuyện đó chả đáng để tâm.
- Hửm? Quan trọng hóa vấn đề ư? Này cô bé, rõ mồn một là cố bé chạy không nhìn đường và đâm sầm vào tôi!
- Ừ đấy thì sao, phiền phức! - Bảo Bảo phun ra câu nói chả đầu đuôi rồi bước đi, nó cảm thấy nhột nhột, cậu ta cũng nói đúng chứ, chuyện này thật ra Bảo Bảo cũng có lỗi. Chỉ tại nó vội chạy đến tìm túi sách, nhưng nó đâu cố ý, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà, thế mà thằng cha đó lại rảnh đời mà phóng đại chuyện đó lên, đúng là thằng thích đi gây chuyện.
Chàng trai đứng phía sau nhìn dáng người Bảo Bảo dần khuất, khuôn mặt vẫn lộ ra sự tức giận, vành tai hơi ửng đỏ “con nhỏ đó, thật hống hách“. Chàng trai đó thật ra là Trịnh Thế Vinh, chủ tịch công ty nhỏ đã và đang có xu hướng phát triển trên thế giới, một con người đậm chất kiêu căng, thô lỗ và ngạo mạn, cứ coi mình là trên hết, là hoàn hảo. Thế Vinh được rất nhiều cô em xinh tươi theo đuổi nhưng đều bị hắn đá xuống một cách không thương tiếc, nhiều khi hắn lợi dụng mấy ẻm để thuận lợi và làm lá chắn cho mục đích của mình, một con người vừa xảo quyệt lại ngang tàng ngạo nghễ.
Còn Bảo Bảo, nó vẫn chưa nuôi cơn giận, nó là chúa thù giai mà, hễ Bảo Bảo đã căm ghét ai rồi thì đợi đến khiếp sau thù hằn vẫn còn đấy, vẫn còn in sâu trong bộ não với trí nhớ tuyệt đỉnh của Bảo Bảo. Nó lấy được túi sách hậm hực đi về chỗ Dương và Gen đang đứng chờ, thấy cái sắc thái rõ nhiễm yêu khí, Dương bật tiếng hỏi trong nhẹ nhàng, sợ nó nổi giận thì hậu quả lãnh chịu sẽ phải cực kì tàn khốc.
- Cậu bị sao đấy?
- Không có gì! Đừng hỏi nhiều - Đúng như dự đoán, Bảo Bảo đã gặp chuyện gì bực tức rồi. Mới hỏi được có một câu mà nó lại nói là “hỏi nhiều“. Nhóc Gen đứng đó khó hiểu tiếp lời thêm.
- Chị sao vậy chị Bảo Bảo?
- Đừng quan tâm, về thôi!
- Ờ ờ!! - Dương và Gen chỉ biết gật đầu lia lịa sau câu nói, “Ôi chồi, mới đi được ba năm mà chị Bảo Bảo khác xưa quá!!” Gen thầm nghĩ rồi vô thức mà sởn gai ốc, Gen để ý mới thấy Bảo Bảo đang nhìn mình với đôi mắt không thể nào đỡ nổi, đôi mắt toàn kim gai như muốn bay thẳng ra đâm vọt vào người Gen vậy, nó tính ý quá!! Nhóc Gen cười xả lả cho qua chuyện rồi chạy vụt qua bên Dương đứng “đúng là đáng sợ“.
-----
- Thủ lĩnh đại ca của tụi mình về rồi kìa!!!!! - Tên đầu đàn khi thấy Gen xuất hiện trong quán ba la lên í ới như Ôbama đến, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng reo lên ồ ạt. Chúng nó hớn hở khi Gen trở về, những anh em trong Bang này đều rất yêu quý Gen, tuy ba năm trước Gen vẫn còn trẻ con và nhiều thiếu sót nhưng ai nấy đều không hề kinh thường và rất coi trọng Gen. Nhóc rất có tài để làm một thủ lĩnh đứng đầu của Hắc Hổ Bang lừng lẫy trong thế giới ngầm này. Trong thế giới ngầm, Gen còn có một tên gọi khác nó là “thủ lĩnh Ruya” - một con người mà ai đụng vào đều sẽ phải hối hận, đó chính là ý nghĩa của cái tên gọi, bởi lẽ, Gen chỉ đạo rất tốt băng đảng Bang phái của mình, Gen theo hướng chính nghĩa, giải quyết và thâu tóm những kẻ làm loạn, trừng phạt thích đáng. Lâu lâu, Hắc Hổ Bang cũng được giao nhiệm vụ là vận chuyển, lưu trữ những vật liệu cần thiết từ các con tàu, thuyền lớn chở đến.
Hắc Hổ Bang là một Bang phái được xuất hiện khá lâu rồi, được chuyền từ nhiều đời này sang đời khác, mới đây, Bang Hắc Hổ đã hình thành một quán Bar mới và xây dựng căn cứ hoạt động riêng trong Bar, tiện và thuận lợi cho công việc nhiều hơn. Nếu phải kể đến từ khi thành lập Bang, đã có rất nhiều Bang phái khác trong thế giới ngầm đều đã phải khụy gối trước Bang Hắc Hổ hùng mạnh này, cũng không ít người cúi rập đầu chỉ mong được theo Bang. Hắc Hổ Bang được đào tạo từ những con người có sức khỏe và có võ, Gen là nổi bật nhất, cậu và cả Bảo Bảo đã được chủ tịch Lục Ân nhờ tay sát thủ thần sầu ở Tam giác vàng đào tạo, hai người đã được đào tạo ở Tam giác vàng cũng khá lâu, tuy cả hai đều chưa thể vượt lên được sư phụ nhưng cũng khá có khí chất và hoàn thành xuất sắc nhiều chiêu thức võ nghệ. Chính vì thế, Gen và Bảo Bảo mới có thể tồn tại trong thế giới ngầm, nơi đầy rẫy sự nguy hiểm đến tận bây giờ. Một điều ở Bảo Bảo, lí do nó phải tồn tài trong thế giới giao tranh này? Đó vẫn còn là một ẩn số!
Gen gặp lại được đàn em của mình mừng lắm, nhóc cười híp mắt, giọng nói đáng yêu như trẻ tiểu học.
- Chào mọi người! Mọi người đều khỏe hết chứ!
- Tốt lắm thủ lĩnh, trông bây giờ, thủ lĩnh thật sự có khí chất của một người đàn ông thực thụ rồi đó! - Tên thân cận, đáng tin nhất trong Bang lên tiếng tâng bốc Gen, nhóc cười ngoác mồm khi được khen.
- Chú em nói quả thật chí lí. I like!!! - Gen nói chuyện vui vẻ với đám đàn em của mình, đúng là một bang chủ trẻ con, cả bọn được tràng cười sảng khoái bởi cái hành động của Gen, rất con nít là đằng khác. Lâu rồi mới được hội tụ mà, phải vui vẻ lên chứ. Đang cười đùa vui vẻ, bỗng nhiên sắc mặt của Gen đôi chút trùng xuống - Từ khi tôi đi, Bang có xảy ra chuyện gì không?
- Mới hôm qua thôi, Bang Trịnh Long có đến quấy rối do hiểu lầm một số chuyện, nhưng được Tỷ và Ca giải quyết êm xuôi rồi ạ! - Thằng đầu đàn kính cẩn nói một lèo đầy đủ tất cả các thông tin.
- Bang Trịnh Long? - Gen nhíu mày, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ, Bang Trịnh Long cũng như Bang Hắc Hổ của Gen vậy, chủ Bang Trịnh Long không có mặt, thế mà chúng dám lộng hành mà tác oai tác quái, Bang này thật không phải dạng vừa “sẽ còn gặp nhiều khó khăn đây!”
-----
- Chủ tịch Lục Ân bao giờ mới về? - Ngồi trong lớp học, Dương vừa chống cằm nghịch nghịch cây bút hỏi sang nó.
- Ba tôi thông báo là sẽ ở ngoài đấy một thời gian dài, chắc cũng lâu.
- Được rồi, từ ngày hôm nay, tôi sẽ chuyển qua nhà cậu - Nghe được câu trả lời ưng ý của Bảo Bảo, Dương đưa đôi mắt màu cà phê quyến rũ nhìn nó, nở nụ cười tươi.
- Hử?
- Gen trở về rồi, cậu lại không thích tuyển giúp việc, thôi thì để tôi chuyển qua đấy ở luôn, đằng nào biệt thự cũng rộng.
- Nhưng, ba cậu thì sao? - Bảo Bảo không khỏi sững sờ, ba Dương nghiêm lắm, đâu thể cho Dương đi dễ dàng như thế được.
- Không sao, ba tôi không nói gì đâu.
- Ờ... nếu thế cũng được - Ngẫm nghĩ hồi lâu, Bảo Bảo khẽ gật đầu, tuy không muốn ở chung với nhiều người lắm, nhưng Dương cũng là bạn thân với nó. Hồi nhỏ còn tắm chung cơ mà, tắm chung hồ bơi thôi, chứ không có chần truồng ra đâu, cả ăn chung, ngủ chung nữa cơ. Lớn lên rồi, ở cùng biệt thự rộng lớn thế này chắc cũng chả sao.
Tán chuyện phiếm được một lúc là hết giờ, buổi học kết thúc nhanh thật, mới đấy tưởng chừng như mới được có vài chục phút thôi ấy. Ngẫm nghĩ một hồi, Bảo Bảo vẫn cảm thấy thằng cha Thiên bị sao thì phải? Rốt cuộc cậu ta lạnh làm cái quái gì chứ? Hay muốn cho gái bu đầy. Nhắc về chuyện gái bu mới nhớ. Giờ ra chơi nào cũng vậy, mỗi khi đến lúc là tụi nó cứ sồn sồn lên thao thao bất tuyệt với thằng tỏ vẻ mặt lạnh đó, tụi nó cứ nhao nhao lên bên cạnh Thiên không ngừng nghỉ, vì quá điếc tai nó không thể chịu nổi mà phải bỏ đi khỏi chỗ ngồi mấy lần rồi “lũ bày đặc!“.
Đi ra đến sân trường, Dương chợt vẫy tay nó nói lớn.
- Bảo Bảo, cậu về trước đi!!! Tôi bận chuyện một lát!!!! - la xong cậu ta phóng đi luôn, Dương phải quay lại phòng y tế để lấy đôi giầy thể thao hôm bữa cậu để quên, vì phòng y tế ở xa, đi mất khoảng chục phút mới tới nên cậu kêu nó về trước, phòng để nó đứng chờ giữa sân trường rộng thênh thang thế này thì thật tội nghiệp!!
Thế là con đường vốn quen thuộc hai bóng dáng con người, nay chỉ còn mỗi Bảo Bảo, tủi thật chứ. Bảo Bảo vừa đi vừa thầm nghĩ, để xem cho thằng cha Dương ở phòng nào đây ta? Biệt thự Lục Ân tuy rộng nhưng chỉ có vỏn vẹn bốn phòng ngủ, nó cố thủ một phòng trên tầng hai rồi, còn hai phòng trên lầu và một phòng phía dưới gần ban công. Thôi thì quăng cả Gen lẫn Dương cùng ở tầng hai luôn đi, càng đông càng vui!!! Đang mải miết với suy nghĩ của mình, Bảo Bảo bị kéo về thực tại bởi tiếng gậy guộc đâu đó, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để nó hình dung được gần đây có đánh nhau, không phải bình thường, một băng đảng lớn đấy. Bảo Bảo lần theo âm thanh, mỗi lúc một gần, trong một con hẻm nhỏ, từ phía sau thành tường cao lớn, một nhóm người khoảng hai chục tên con trai, rất đô con, nhìn lướt qua đã nhận ra những tên đó là người trong giang hồ rồi, liếc qua bên chàng trai đang bê bết máu kia, Bảo Bảo nhíu mày, là Hàn Vương Thiên, cậu ta gây xích mích với xã hội đen ư? Chậc!!!
Thiên với thân hình sắp khụy lụy xuống nền, trên tay cậu ta không có vũ khí, còn hai chục tên kia, thằng nào thằng nấy trên tay đều cố thủ một cây gậy sắt “Hừ!! Hèn hạ!!”
Bảo Bảo vẫn đứng đó xem xét tình hình, đến lúc Thiên không thể chịu nổi cái đỡ nào nữa rồi, đầu cậu ta đang dần nhuốm đầy máu, tình hình cứ thế thì có nguy cơ cậu ta sẽ chết hay mất trí nhớ mất! Một tên trong đám xã hội đen kia tiến lên phía trước.
- Gì thế Hàn Vương Thiên, mày là như thế này đấy hả? Đứng dậy đánh trả tụi tao đi kìa!!! - Tên đó nói rồi túm tóc thiên lôi ngược ra phía sau, trừng mắt nhìn cậu ta. Sau câu nói đầy bỡn cợt, tên đấy giơ cây gậy sắt ra, lấy hết sức từ không trung vung mạnh tay...
- A!
“Cộc!”
Âm thanh ré lên của tên đứng đầu và cây gậy sắt bị một hòn đá của ai đó ném văng xuống đất, một âm thanh nghe thật êm tai. Cả đám xã hội đen bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc để cảnh giác, có người đã đánh lén. Thằng bị ném đá trúng điên tiết ôm tay đã sưng lên mà quát tháo.
- Đứa chó nào vậy hả? Có ngon thì bước ra đây mau!!!
Không do dự, ngay sau câu nói đầy tức giận cũng đầy sự đáng sợ, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện. Thiên với đầu óc choáng váng, tuy bị lờ đờ hoa mắt và hình ảnh nhòe nhoẹt nhưng cũng đủ để cậu nhận ra cái dáng đó chính là nó. Bảo Bảo lạnh lùng bước đến, đứng trước đám giang hồ, trên tay nó thẩy thẩy một viên đá khác, đôi mắt băng giá bất cần đời hướng về trước khiến ai nhìn vào cũng không khỏi rùng mình, nó bật tiếng khô khan, không cảm xúc.
- Tao!