Chương 15: Dự party
Khóe môi chàng trai nào đó bỗng từ từ nhếch lên trong căn phòng rộng lớn bao trùm không khí u ám, hắn ta bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, hai bàn tay đan xen lại với nhau, khuôn mặt nổi rõ sự thích thú đến lạ. Hòa vào không gian tĩnh lặng âm u, chàng trai cất giọng khàn khàn, không quên để lại cái nhếch mép đểu giả pha chút giễu cợt.
- Lục Ân... Bảo Bảo?!
-----
Trước biệt thự Lục Ân.
- Chào cô bé. - Thế Vinh đưa tay ra hiệu, huýt sáo một cái như thằng bệnh khiến cho đối phương không khỏi tức tối.
- Ai đấy Bảo Bảo? - Dương từ trong nhà nói vọng ra hỏi.
- À... bạn... bạn... cậu đừng quan tâm. - Bảo Bảo nhíu mày rồi đẩy Trịnh Thế Vinh ra ngoài nhanh chóng, đề phòng Dương phát hiện, nó đóng cổng lại sau đó kéo tay hắn ta đi ra chỗ khác.
- Gì thế này? Con gái không nên nắm tay con trai thế đâu. - Giọng nói bỡn cợt của Trịnh Thế Vinh vẫn như ngày nào. Đôi mắt ngây thơ non nớt của nó bỗng nhiên xuất hiện, Bảo Bảo giả bộ như mình từ trên trời rơi xuống.
- Cậu là ai thế nhể? Đến biệt thự nhà tôi làm gì?
- Đừng giả vờ ngây thơ với chính người thích cậu chứ?
- Hửm? Ai thích tôi vậy? Tò mò quá đi!!! - Bảo Bảo càng cố làm tới, biết thừa thằng này tính trêu chọc nó, nó đâu phải dạng tiểu thư yếu ớt, còn lâu nhé?!
- Tính cách của cậu... quyến rũ tôi đấy. Đáng yêu chết đi được.
- Thôi đi bạn hiền, nhảm vừa thôi. - Nó há miệng cười ngoác mồm. - Này, là học sinh nên ở nhà lo làm bài tập đi, khuya rồi còn đi chơi đêm...
- Học sinh... à? - Bỗng nhiên hắn ta bật cười một cái, nụ cười chứa điều gì đó chả thể hiểu nổi. - Tôi đã 20 tuổi rồi cô bé à.
- Thế anh lớn hơn tôi hả? - Bảo Bảo thoáng bất ngờ, thế mà trước giờ nó tưởng thằng này mới 17 tuổi, đang còn đi học chứ!! Thế Vinh đút tay túi quần, nghiêng người lưng tựa thành tường, đầu thì xấc xấc lên như thách thức đối phương.
- Đúng thế.
- Hừm... tôi chả quan tâm. Giờ thì tôi phải về. Miễn làm phiền, à, miễn đến biệt thự tôi lần nữa. Thế nhé?! - Vừa quay gót bước đi, tay hắn ta đưa ra nắm chặt tay Bảo Bảo kéo lại, nó khẽ cau mày. Đưa tay lên lắc mãi nhưng tay hắn vẫn chưa rời đi. - Bỏ tay đi... anh bạn...
-----
- Anh kéo tôi đi đâu thế hả
Bảo Bảo nổi giận đùng đùng, tự dưng thằng bệnh này kéo nó đi từ tận biệt thự Lục Ân đến đây, chẳng màng xem nó có đồng ý hay không? Còn mặc cho Bảo Bảo túm tóc, kéo ao, đấm đá đánh, nói chúng là làm đủ các kiểu nhưng tay hắn vẫn nắm khư khư tay nó. Kết cục giờ đây, cổ tay Bảo Bảo đã sưng tấy hết lên. Bảo Bảo mím môi, nghiến răng ken két, máu điên tiết nổi lên như cồn. Cái nơi chết tiệt nào đây? Nó đang ở một nơi tựa như nhà hàng sang trọng, tấm thảm đỏ được đặt ở giữa như lối đường đi, nhìn chung quanh chỉ toàn là các cặp tình nhân quàng tay nhau thân thiết đến sến súa.
- Cô đi dự party cùng tôi.
- Anh hỏi ý kiến tôi chưa hả? Sao lại tự quyết như thế? Tôi với anh có thân thiết quái quỷ gì đâu chứ?!
- Im đi cô bé lắm mồm. - Nói rồi tay Thế Vinh quàng qua vai Bảo Bảo, nó đảo mắt ngước nhìn cánh tay hắn ta di chuyển từ từ đến khi chạm vào vai mình nó mới bất chợt sởn gai ốc. Thế Vinh cúi người, miệng ghé sát tai Bảo Bảo thì thầm. - Nói nữa tôi cắn cô đấy.
Bảo Bảo im bặt, mặt nó xanh từ tàu lá chuối, tóc gáy dựng đứng cả lên, câu nói quả có sức công phá lớn.
Nó và Thế Vinh bước đến bên chiếc bàn lớn, nhìn liếc qua, ôi chỉ toàn là những gương mặt xa lạ, Bảo Bảo không hề quen biết. Tại sao thằng chết tiệt kia lại dẫn nó tới một nơi quái dị như thế này chứ? Thằng này bị rảnh hơi à?
- Ai đấy Thế Vinh?
- Ồ ồ... bạn gái luôn à?
- Lần đầu mày dẫn bạn gái đến dự party đấy...
- Em này xinh đấy? Bạn gái mày thật à?
Chỉ vừa ngồi xuống bàn thôi là những câu nói xàm xí nhảm xí liên tục phát ra, người bị soi mói không ai khác chính là Bảo Bảo. Thế Vinh ngồi cười sảng khoái, nó thì ngớ người chả biết nói gì, có nói thì cũng bị đám lắm mồm kia tranh nói hết cả rồi, Bảo Bảo cắn răng ngậm ngùi, định lên tiếng phản bác nhưng hắn ta đột nhiên đập bàn trấn tĩnh âm thanh, tay hắn đặt lên vai Bảo Bảo nở nụ cười nhếch mép.
- Thôi nào mọi người. Tao chưa giới thiệu, đây là bạn gái của tao.
- Cái gì? Anh...
- Ồ... ra là thật! - Bảo Bảo chưa kịp giải thích đã bị tên khác chặn đứng họng lại.
- Tao đoán quả không sai.
- Xênh phết, tao duyệt.
- Khi nào thì mày dẫn về ra mắt bố mẹ đây?
Khóe môi Bảo Bảo giật giật "Chuyện quái gì thế này?".
...
...
- Ọe!! Ọe!! - Bảo Bảo nôn ra bao nhiêu là rượu, Thế Vinh đập nhẹ lên lưng nó cho cơn nôn bửa chìm xuống. - Ọe!! Khụ khụ...
- Ai bảo cô uống lắm làm gì? - Trong khi lo lắng, điệu bộ bỡn cợt của hắn vẫn không thuyên giảm chút nào. Bảo Bảo chỉ nhăn nhó, nó còn hơi đâu mà mắng xối xả người khác.
- Thấy... nó ngon. Uống nhiều tự dưng chóng mặt, buồn nôn.
- Thiệt tình... - Thế Vinh tay từ trong túi rút ra chiếc khăn mùi xoa màu trắng đưa cho nó. - Này... cầm đi.
Bảo Bảo lạnh lùng giật phăng chiếc khăn, chẳng thèm nói lời cảm ơn. Cũng chỉ tại thằng cha đó kéo nó đến đây còn gì, rồi lại bịa ra người yêu này nọ, xong bị mọi người trong party hiểu lầm. Có nhục mặt không chứ?
- Lục Ân Bảo Bảo!
- Cái giề? - Bảo Bảo nhíu mày.
- Chị của Lục Ân Phong?
- À... hóa ra anh muốn biết chuyện đấy, muốn biết thì hỏi mắc công kéo tôi đi này nọ làm gì? Đúng thằng dở người. - Bảo Bảo gật gà gật gù ngộ ra ý đồ của thằng cha này. Nhưng hắn ta bỗng chốc nhíu mày, khuôn mặt cúi lại gần nó, từng đường nét chi tiết trên mặt hắn ta đều phóng đại ngay trước mắt nó... gần đến từng xentimet.
- Con nhỏ hôm quán Bar, là cô... à?
Thế Vinh phả làn hơi ấm, Bảo Bảo chỉ khẽ cau mày, có lẽ nó sắp bị phát hiện. Bảo Bảo cố gặng ra vẻ ngây thơ, không hiểu hắn ta nói gì.
- Quán Bar nào? Anh bị sảng à?
- Không phải cô ư?
Trịnh Thế Vinh lại cứ sát rạp người nó, Bảo Bảo ngửa người về phía sau vì sợ hắn ta đụng trúng mặt mình, ngửa tới nỗi, lưng Bảo Bảo sắp gãy đôi ra thì lại đụng trúng thành tường, đời hên... nhưng không. Thế Vinh không dừng lại cúi sát người hơn, lần này thì Bảo Bảo không ngửa người ra sau được nữa rồi, gần đến giới hạn hắn ta mới ngưng. Người Bảo Bảo mềm nhũn, hắn ta quá gần so với tưởng tượng, có thể nghe được nhịp tim của nhau, gần đến thế đấy. Đôi mắt Bảo Bảo mở to, nó còn không dám thở mạnh, ấy vậy mà Thế Vinh cứ liên tục phả từng làn hơi nóng vào mặt nó, Bảo Bảo cứ thế rùng mình, nó nuốt nước bọt cái "ực". Khẽ khàng lên tiếng.
- Ê ê... né ra chút xíu... ngột thở...