Chương 39: Chuyện gì đến sẽ đến!
Villa Sat
Mặt trời toả nắng yếu ớt và có vẻ âm u. Hôm nay có vẻ khác về độ khí hậu lẫn không gian. Ngôi biệt thự chỉ còn lại 4 người.
Lâm đã đi từ suốt đêm qua cho đến giờ vẫn chưa về, không biết là vì chuyện gì nhưng anh không liên lạc gì cả. Nó, My và Ngọc thì không có ở nhà. Chỉ có nhỏ và hai tên con trai!
- Vy ơi, xong chưa?
Hải vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu đang đứng trước cửa phòng nhỏ, chờ nhỏ để đi học.
- Rồi rồi, đợi em tý nữa!
Tiếng nói Vy vọng ra từ phòng. Cậu gãi gãi đầu rồi đi thẳng xuống phòng khách đợi.
Căn phòng khách rộng lớn chỉ có Minh đang chui rút trên sofa ngủ ngon lành. Hải ngồi xuống đối diện hắn. Bất chợt ngán ngẩm, đến bây giờ hắn vẫn còn ngáy ngủ:
- Riết tao không biết mày ở Việt Nam hay ở quốc gia nào đó lệch 12 múi giờ với Việt Nam nữa, đêm thì thức đi suốt, ngày thì toàn trốn vô xó nào đó ngủ. Đồ người ngoài hành tinh.
- Ồn~quá!
Hắn lấy tay bịt tai lại khi nghe cậu nói
- Mày bớt đi chơi lại đi!
- Đã bảo im mà~~~
- Tao thật không hiểu vì sao hồi đó chịu làm bạn mày nữa.
Hải thở dài nhìn thằng bạn. Hắn không biết thương cái thân hay sao ấy, hay chơi riết nghiện rồi không chừng, biết bao nhiêu công việc phải lo hắn đã làm khi nào vậy. Cậu đây cũng ăn chơi khét tiếng nhưng cũng có cái gọi là chừng mực. Còn chừng mực của thằng này chắc bỏ túi em nào mất rồi...
Nhớ lại 2năm trước, gặp Minh ở Pháp, một thằng côn đồ trùm băng xã hội đen, lần đầu tiên có người ngang tài ngang sức với cậu, nếu cậu không thận trọng chắc lúc đó bị hắn giết rồi cũng nên. Ấy vậy mà bây giờ là bạn thân. Một chữ "thân" còn chưa đủ!
Minh đưa tay dụi dụi mắt. Đã sáng rồi sao? Hắn chỉ mới về nhà lúc 2h đêm. ch.ết tiệt!
Nhìn qua phía Hải, thằng này làm gì nhìn hắn trân trân vậy?
- Yêu tao rồi hả?!
Bốn từ hắn phun ra làm cậu sặc cả nước miếng
-...mày nói tiếng con gì vậy?- Hải nhăn nhó
- Thì tao đẹp trai mà, mày ngắm rồi mê rồi chứ gì?- hắn đá đểu
- Dẹp suy nghĩ điên khùng đó đi thằng kia- Cậu trề môi xuống tận cằm. Hằn nghĩ sao vậy? Xin lỗi, không phải gái thì bít cửa với cậu.
-...thôi bỏ đi. Tao đi đánh răng!
Nói xong Minh đứng phắt dậy, làm vài động tác vươn vai uốn éo rồi đi lên lầu
Cậu thấy thế liền nói vọng theo:
- Ngậm mồm lại. Ô nhiễm quá!
Vy bước xuống cầu thang, đi ngang qua Minh, hắn tiện tay xoa đầu nhỏ:
- Buổi sáng tốt lành!
- Anh cũng vậy!
Nhỏ chạy nhanh xuống chỗ Hải:
- Đi thôi anh.
Cậu khẽ quan sát người yêu nhỏ nhắn. Mắt Vy thăm quần rồi, sao thế?
- Sao vậy anh?
Vy huơ tay trước mặt cậu khó hiểu
-...không có gì. Mình đi!
...........
.......
Ở một khu Bar nhộn nhịp trong thành phố.
Chỉ mới là ban ngày, thế nhưng...lượt khách đã rất đông đúc rồi. Số lượng khách vào nhiều hơn khách ra đáng kể.
Đặc biệt là vị khách ở phòng vip 206 đã ngồi suốt 27 tiếng đồng hồ từ hôm qua đến nay. Số rượu gọi đã lên đến 48. Thanh niên đó định tự sát sao?
Lâm tu hết chai này đến chai kia. "Xoảng!!!" lại một cái chai rỗng bị ném xuống đất.
- KHỐN KIẾP!!!
Anh buông câu nói tục. Đời! Nó là cái quái gì? Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao?
Anh đã sẵn sàng rồi....từ hơn 10 năm trước, chỉ cần cô đồng ý thôi mà...khó lắm sao?
"Rầm, xoảng". Lại hai chai rượu bị đập vỡ xuống đất.
- Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Lâm ngước mặt lên trong cơn mê sản, ai vậy?
Kiệt khoanh tay chéo nhau đứng dựa vào tường. Người chàng lã lịch mồ hôi, nhìn Lâm một cách chán ghét:
- Bộ dạng nhếch nhác đó là sao?- Kiệt hỏi
-...sao mày tìm được tao?
Lâm cười đểu nhìn Kiệt. Ánh mắt nửa mê nửa tỉnh trông rất dị.
- TAO HỎI MÀY BỘ DẠNG ĐÓ LÀ SAO
Chàng quát lớn. Cánh cửa đóng sầm lại. Chàng lao ngay tới Lâm, đấm anh một phát thật mạnh vào mặt!
- Đau đó!
Lâm lòm còm bò dậy
- Mày...rốt đã xảy ra chuyện gì vậy. Mày đâu phải người như thế này. Tao không biết là chuyện gì đang xảy ra cho mày với Ngọc nhưng cả tuần nay hai đứa tụi bây lạ lắm. Đã có chuyện gì xãy ra, mày không đi giải quyết mà ngồi đây như đồ phế thải thế à?
Kiệt gầm lên trong cơn bức xúc.
Hôm qua đang họp hội đồng quản trị, chàng nhận được tin của Linh anh đã ra ngoài và...mang theo Lamborghini. Điều này đã rất bất thường rồi khi mà Lâm qua đêm luôn bên ngoài. 7h đồng hồ xới tung cái thành phố này lên, và cài thứ mà chàng nhìn thấy bây giờ là gì đây? Dương Minh Lâm lạnh lùng mạnh mẽ là đây à? Jakl Biuler nhìn xa trông rộng đây sao? Không, là một thằng đàn ông yếu đuối đang chạy trốn!
- Linh chỉ nói mày với Ngọc xảy ra chuyện nhưng không nói rõ chi tiết. Dù vậy mày cũng đừng bỏ mặc cô ấy như thế. Ngọc đã đi với thằng người Nhật nào đó suốt đêm qua đấy, còn gọi điện báo sẽ đi ăn sinh nhật đến tối mới về...mày tính sao đây
Sinh nhật? Lâm bất giác mím chăt môi, chưa có cái sinh nhật nào từ 10năm nay anh và cô không ở bên nhau. Chẳng lẽ chỉ vì Kelvin mà cô bỏ mặc "anh trai" này rồi?
-..ha...ha... HAHAHAHAHA!!!
Anh bật cười thật lớn. Cười...mắc cười quá đi thôi
- Mày điên rồi hả?!
Chàng ngây người nhìn Lâm
-..để..haha để tao nói cho mày mãn nguyện nhé... Ngọc...không có yêu tao...không..có yêu tao..haha....người cô ấy yêu là Kelvin....ha...hahahaha
- Gì?!
Đồ vật trên bàn rơi loảng xoảng theo cú hất tay của anh. Nụ cười điên loạng như bệnh nhân tâm thần làm Kiệt càng khó hiểu
Bước tới gần Lâm. Bóp chặt vai anh. Chàng nghiến răng:
- Chuyện này là sao?! Vô lý, làm sao...
Không gian phút chốc yên tĩnh. Lâm từ từ ngước mặt lên nhìn Kiệt. Bờ môi anh run run:
- Tao đã..tỏ tình trong đợt thực tập...và bị Ngọc từ chối. Tao cũng không tin đó lại là sự thật. Theo mày, đã không yêu thì có tư cách gì chen chân vào?!
- Nhưng...nhưng..
Kiệt lắp bắp. Chuyện hoang đường gì đây? Làm sao...hai đứa này lại có chuyện không yêu? Chàng đã chứng kiến một mối tình đẹp không tì vết cơ mà? Minh Ngọc...không có chuyện yêu người khác!
Nhưng mà, Linh đã dự đoán đúng!
-...tao là cái đuôi của cô ấy!
- Không, mày sai rồi. Ngọc cũng yêu mày!
- Hả!
...............
Minh Ngọc bất giác rợn người. Cô vội vã quay lưng ra phía sau, Kelvin ở phía sau cô, kê mũi sát gần cổ cô, thở mạnh.
- Anh, anh biến thái rồi hả?
Cô tức tối bặm môi nhìn Kelvin. Đã cố tình không về nhà rồi nên mới đi với cậu. Thế mà bây giờ Ngọc cảm thấy hối hận. Đi theo cậu, một nam một nữ dắt tay nhau đến...khách sạn gia đình. Hỏi để làm gì?
Kelvin vừa tắm xong, nước còn lỏm tỏm trên tóc, nhe hàm răng nham nhở cười cười:
- Đùa thôi mà!
- Không có vui chút nào.
Ngọc nhăn nhó
Cậu chỉ biết nhũn vai vô tội, ngày mai quay về rồi. Bây giờ chỉ muốn ngủ dưỡng sức, kelvin không thể về SAT villa cùng cô, điều đơn gản: anh chàng tên Đặng Tuấn Kiệt nhà đó vô cùng ghét cậu. Vì thế có lẽ ngủ khách sạn sẽ tốt hơn. Vậy mà cô còn không để yên, cứ nằng nặc đòi theo. Thật hết biết!
Thả mình lên chiếc giường to sụ. Cậu hướng ánh nhìn về cô gái ngồi trên ghế gần đó đang lục tung vali của cậu lên, miệng không ngừng than trảch: không có quà cho em gái hả?
-...chuyện em nói là thật chứ?
Kelvin bất giác buộc miệng
Minh Ngọc bị khựng lại, nhưng rồi cũng gật gật:
- Ừm...
- Hai người đó thực sự yêu nhau?
Tim cô quặng một nhịp:
- Ừm...
- Vậy nên...em xa lánh Jalk khi Kì Anh xuất hiện?
-...tụi em...đã giao kèo như thế...
Nghe đến đây, Kelvin ngồi phắt dậy:
- Anh thực sự không hiểu, tình cảm của Lâm và em không thể nào là giả.
Đúng, cậu chắc chắn điều này, nếu Lâm có tình cảm với Kì Anh sao lúc cậu tâm sự, cậu nhờ đưa bức thư đó còn đồng ý. Anh kiềm chế hay vậy
Vậy còn lúc....cậu gần gũi với Ngọc. Lâm đã trấn nước cậu và nói rằng:"anh không có ác ý, chú mày hiểu cách làm việc của anh mà. Chỉ cần thề một câu không có ý đồ gì với Angel!"
Biểu hiện đó là của người anh trai thương em sao? Không, như vậy thật không hợp lí gì cả, đâu có nghiêm trọng đến mức đó. Với lại Kelvin là người quen mà.
- Em...cũng không tin!
Số điện thoại của Lâm không bao giờ Cô lưu vào danh bạ cả, cô đã lưu hẳn vào tim mình rồi. Dù có vẻ hơi sến một chút. Nhưng...học thuộc số của Lâm là điều duy nhất cô làm được cho tình yêu đơn phương của mình.
- Chuyện này...đúng là khó hiểu mà!
Kelvin vò đầu bức tai. Cái chuyện này đúng là điên!
- Ủaa...a.. anh. Điện thoại em đâu rồi?! Em muốn gọi thức ăn ngoài
Thấy cậu có vẻ nghiêm trọng lên vấn đề, Ngọc vội vàng lãng sang chuyện khác
- Ai biết. Anh mới thấy đó mà~
Cậu đáp
- Vậy còn phone anh đâu?
- Hôm qua làm rơi rồi!
Cậu nhăn mặt
- Lại nữa. Cái thứ bao nhiêu rồi
Cô cằn nhằn. Thói quen vứt điện thoại lung tung không bao giờ Kelvin sửa được!
- Chán anh ghê. Vậy em xuống dưới mua. Anh...ở đây tìm giúp em với!
Cô nói
- Nhờ tiếp tân cũng được mà!
Kelvin gãi đầu
- Thôi. Như thế em khôg thích!
Cô chu môi
- Gọi sochu và mì udon cho anh nhé!
- Ok sir!
Nháy mắt với cậu. Cô rời đi. Trong lúc đợi cô về có lẽ cậu nên đánh một giấc.
Con iphone bị rơi dưới kẹt ghế đang rung liên hồi. Iphone có bao da hồng in hình chủ nhân nó. Cuộc gọi chỉ có số, không có tên, màn hình chính hiện lên bức hình một cây kẹo ʍút̼ dâu.
...............
Gọi đến cháy máy mà cũng không ăn thua, Ngọc không bắt máy. Kelvin thì "thuê bao". Ngọc đang làm cái gì vậy chứ?! Và...anh vừa nghe cái gì thế này
- Linh bảo tao nhất định đưa mày xem thì mày sẽ hiểu tình cảm của Ngọc. Tự mà xem cho hết đi!
Kiệt khoanh tay quát lớn. Lâm không ngừng bấm số gọi cho cô, vừa không ngừng xem chăm chú mấy món đồ có trong chiếc cặp da chàng mang tới. Cái gì đây
Một túi ảnh? Một cái hộp khoá password. Và...một cuốn sổ tay!
Những bức ảnh của anh và cô từ lớn đến bé có đúng 10 bức. Bức đầu tiên, một cô bé đang cười tràn đầy sức sống, đây là chiếc điện thoại bấm phím anh có lúc 8 tuổi. Anh đã dùng nó chụp cho cô. Cô rửa nó ra ảnh từ khi nào. Một chữ " S " phía sau nó. Cứ tương tự như vậy, từng bức...từng bức một...
Lâm thực sự sửng sốt khi...9 bức ghép lại. Có phải..SA-RANG-HAE tiếng Hàn Riêng bức thứ mười không có chữ cái. Nó bị cong gẫy như là nước từ đâu đã vô tình rơi vào Nước mắt? Có đúng không
- Không phải là trùng hợp, đúng chứ?
Kiệt nói giọng ẩn ý....
Lâm cầm chiếc hộp lên. Có khoá bằng bàn phím 10 con số. Thường thì pass loại này là 4số. Mật khẩu là gì đây!
Kiệt từ từ ngồi xuống cạnh Lâm. Chàng cầm chiếc hộp lên nhấn nhấn:
- Nếu như tao đoán đúng...
Cạch. Kiệt đã mở được rồi. Mật khẩu là...anh thlực sự không tin vào mắt mình nữa. 0412. Ngày sinh của anh ư? Không phải ngày sinh của Kelvin hay của cô à? Tại sao?
Lâm từ từ mở nắp lên, và trong đó...biết là gì không...vô số vỏ kẹo ʍút̼, chỉ toàn là vỏ kẹo. Cô giữ làm gì? Liệu có phải rằng...đó là những chiếc kẹo anh tặng
Lâm đổ nó ra sàn, anh như lục lọi một thứ gì đó. Ánh mắt anh loé lên một hi vọng...là gì? Và cuối cùng anh cũng dừng lại. Sợi dây chuyền 2 năm về trước. Nó đây mà!
Từng trang nhật kí lần lượt được Lâm mở ra:
"Ngày....tháng...năm...
Hôm nay mình đã gặp một thiên sứ. Ảnh đúng là hoàng tử. Woa! Cây kẹo này, miếng băng cá nhân. Mình yêu nó!
Ngày....tháng...năm....
Hôm nay mình bị sốt, thật sự rất mệt nhưng sư mẫu không cho mình bỏ tập võ được. Mình đã ngất bên cạnh nhà vệ sinh. Khi tỉnh dậy, oa là hoàng tử. Anh ấy đưa mình về phòng ư? Đây là lần thứ hai mình gặp lại anh. Anh lại cho mình một cây kẹo ʍút̼ dâu nè!
Ngày...tháng...năm...
Không biết sao nôn đến cuối tháng quá vậy ta? Mong được gặp pama hay anh ý đây. Aaa, tim mình thình thịch luôn nè.
Ngày...tháng...năm...
Đã 6 năm rồi. Mình được đi học nâng cao, Anh đã tặng mình một đôi giày màu dâu. Thích quá!!!
Ngày...tháng...năm...
Tôi chỉ tình cờ té lên người anh thôi. Nhưng...môi lỡ chạm anh rồi. Oái nụ hôn 15 tuổi của tôi.
Ngày...tháng...năm...
Tôi yêu rồi. Mối tình 9năm của tôi. Món quà anh tặng và nụ hôn làm tôi xao xuyến quá! Anh. Minh Ngọc thích anh. Bao giờ anh mới tỏ tình em đây. Em biết anh cũng thích em mà!
......
.....
Ngày...tháng...năm...
Tôi đã nói dối. Sinh nhật đầu tiên không bên anh. Nó quá đau đớn. Anh không thích tôi. Ra là tôi ảo vọng...
Ngày...tháng...năm...
Anh. Kì Anh đã về! Em phải tránh xa anh ra như đã hứa. Đúng chứ?"
====
- Mày thấy sao?
Kiệt khoanh tay nhìn anh. Chàng lắc đầu ngán ngẩm cho một chuyện tình ngớ ngẩn
Anh không còn kiểm soát hơi thở được nữa. Chuyện gì đây? Tại sao phải xa nhau? Ý cô là gì. Anh không hiểu!!!
- Tao....chuyện này... Ngô Minh Ngọc. Em mau bắt máy và giải thích đi!!!
Lâm run giọng lẩy bẩy. Anh cần đáp án cho chuyện này. Ngay bây giờ!
O.s