Chương 46: Điều kiện trao đổi
" Cái gì? Con hâm à? Nói mớ hả? Đang ở đâu?"
Miwa hỏi nó mà bản thân như dỡ khóc dỡ cười. Nó định chọc bà già này à?!
-... đang...ở ngay cạnh Nhật Minh.
Nó đáp từ từ, chậm rãi, rõ ràng, rành mạch
Nụ cười trên môi sư mẫu tắt hẳn. Có thật, đang đùa với bà không?!
Nếu là đùa, thì đúng là hơi quá rồi.
" Con...dạo này cũng có khiếu hài hước gớm!"
- Người nghĩ con có thể đùa giỡn vào lúc này?
Nó không đùa. Quả nhiên, nó không đùa, nhưng...Bà có cảm giác như mình vừa bị lừa.
"Huyết Mộc thận trọng mà ta biết...đâu rồi?"
Môi Linh mím chặt. Như thế này thật không giống với nó_với một Dương Cẩm Linh lạnh lùng vô tâm. Tại sao nó lại hành động như vậy Nhưng, quả thật, tình hình này không phải chuyện đùa, hai tên bịt mặt áo đen đang chĩa mũi súng vào kính xe và yêu cầu mở cửa. Tình thế bây giờ, không một khẩu súng trong tay, rõ là nguy đến nơi thật rồi đấy. Và còn...
Phía bên cạnh Nhật Minh gần như bị đứng hình, cô gái này, cô nghĩ thứ gì trong đầu?
- Sư mẫu à, bây giờ, có một thằng đang chĩa súng vào đầu con.
Linh thều thào, ánh mắt dửng dưng nhìn tên bịt mặt nọ đang đứng ở ngoài chĩa súng vào kính xe đen chỗ Linh ngồi. Kính đen xe ôtô vốn chỉ có thể từ bên trong nhìn ra, bên ngoài nhìn vào chỉ một màu tối. Minh khẽ cười nhếch mép, có lẽ tên đó nghĩ ở bên trong chắc là một con thỏ nhát gan sợ ch.ết không dám mở cửa, nếu tên đó biết rằng bên trong, một đôi mắt kiêu ngạo đang nhìn khinh bỉ mình, thì chắc đã cho nó một viên kẹo đồng giữa Thái dương làm quà rồi!
- "Hãy từ bỏ tư tưởng đó ngay cho ta, dù đang trong tình thế nào cũng không được manh động, cố gắng chịu đựng một chút, con đóng kịch giỏi lắm cơ mà, rồi ta sẽ chi viện cho hai đứa."
- Xin lỗi người, nhưng con khô thích thế!
-" Huyết Mộc, ĐÂY LÀ LỆNH!"
Bà nói gần như quát, thế mà nó vẫn chẳng mảy may để ý, quá lắm rồi. Nó muốn giở trò gì với bà già này nữa
- "Sư mẫu à, con đang bật loa ngoài, là người tiết lộ con cho anh ta đấy"
Cộc, máy bộ đàm trên đôi tay người phụ nữ lớn tuổi rơi theo lực hút địa cầu, còn hai thành niên nọ thì vẫn cứ lặng thin. Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Cứ như đang trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ tâm linh vậy...
.......
- Khốn kiếp, mở cửa...Có chịu mở cửa không hả?!
Tên bịt mặt nọ vẫn không ngừng chửi rủa con ôtô sang trọng kia. Chó má thật, đồ ch.ết nhát, sợ ông đây đến nổi không đủ dũng khí mở cửa xe ra cơ à. Chỉ cần nhìn mặt thôi, nhưng cái thái độ không thèm nghe lời làm tên này phát cáu rồi đấy.
- M* con chó nào đang ở trong này? Tứ Thiên Vương hả, tụi mày biến thành rùa rút đầu từ khi nào? Đừng chọc bọn tao điên lên nhé. Mở cửa mau.
- Xem chừng là tụi nó thật đấy.
Một tên khác đến gần cao giọng. Cả xa lộ đều bị phong toả. Hầu như tất cả các xe đều đầu hàng cả rồi, thiên vương nếu chưa vào trong rất có thể là 1 trong 5 chiếc xe còn lại này. Mối hoài nghi giữa việc Thiên Vương ở bên ngoài hoặc đã vào trong buổi tiệc cộng với sự cố chấp của những chiếc xe này càng làm bọn chúng nổi điên lên.
- Mẹ kiếp. Một giây nữa không bước ra ngoài, tao bắn nát cái xe bạc tỉ này!!!
CẠCH!
Cuối cùng, chủ xe cũng đã mở cửa, cả đám sát thủ đều giương to cặp mắt lên để nhìn cho rõ "con rùa rút đầu" đó là ai.
Từ ghế láy, một cánh tay thon dài dần lấp ló sau cửa xe. Khuôn mặt Dương Cẩm Linh trở nên sợ sệt cùng khoé mắt mọng nước. Có phải do "sợ sệt" quá, nó sắp "khóc" rồi chăng
-...tha...tha cho tôi, tôi chỉ là một công dân vô tội thôi!
Linh lắp bắp, hai bàn tay chấp lại như kiểu van xin.
Một...Hai...Ba tên. Nhìn nhau. Rồi cả đám cùng ngơ mặt nhìn Linh.
Biểu cảm nữ tính trên khuôn mặt mĩ miều kia có phải...là thiên thần chăng? Ở đâu ra một mĩ nhân thuần khiết long lanh như này chứ?
- Con..con nhỏ này...ở đâu ra...vậy?
Một tên lắp bắp nói.
Bất chợt cả nhóm rõ rồ nhìn nhau. Đỏ mặt, cả đám sát thủ chuyên nghiệp chỉ để bao vây mỗi chiếc xe của 1 con nhỏ nhìn mỏng mãnh như tờ giấy, bẻ hoa còn không gãy.
Một tên mặt áo jacket xám bịt mặt, ra vẻ như trưởng nhóm, khẽ hằng giọng chữa ngượng:
- Thiên Vương đó hả?Hả Còn muốn kiếm cơm nữa không, một thằng ở lại kiểm tr.a đại khái thôi rồi cho nó qua. Đám còn lại giải tán!
- Đại ca. Không giết nó à? Chủ nhân dặn giết lầm không bỏ sỏ sót mà.
Một tên lên tiếng.
- Giết...Giết hay thả tùy mày? Chỉ là một con nhãi? Giết nó nhục tao lắm!
Vậy đấy, theo đúng như lệnh của đại ca, cả đám còn lại răm rắp làm theo không dám hó hé nửa lời.
Cả đám bỏ đi kiểm tr.a xe khác, để lại một tên đeo kính đen không bịt mặt, râu ria thì bồm xồm như tóc. Hắn đến gần Linh với cây Ba Trắc dài đen, như giễu cợt:
- Nhỏ này xinh phết đấy. Anh thả cho, để yên cho anh kiểm tra.
Nó khẽ cúi sát đầu co người lại, nước mắt thì ứa ra cứ như sợ hãi lắm. Tên kia nhìn mà khẽ tặc lưỡi cười nhếch.
Và rồi tiếp theo đó, hắn cúi người nhìn vào trong xe, nhanh như chớp, nụ cười hoa mĩ khẽ nở trên môi Dương Cẩm Linh.
- Ơ...nè cô em, thằng lõi nào nằm sâu ghế xe em v...ẶC!!!
Chưa kịp nói hết câu, một vật sắc nhọn, từ đôi tay thon gọn đâm thọt qua cổ họng tên sát thủ. Hắn chỉ kịp trở to đôi đồng tử nhìn nó một cách sửng sốt, Linh cười đểu, một chân đạp ngã tên sát thủ ngã ngửa xuống lòng đường.
Những tên ở gần đó chạy lại quan sát đồng bọn, chúng cũng như khó tin vào mắt mình, đồng bọn của chúng, một sát thủ kì cựu đã ch.ết!
Ai? Kẻ nào? Như thế nào? Rõ rằng ở trong chiếc xe đó là một con nhỏ trói gà không chặt kia mà?!
Và chỉ trong tích tắc, con xe hạng sang quay đầu nhanh như chớp. Trước nhu con mắt ngạc nhiên sửng sốt.
- Bị lừa rồi, tụi bây, chặn chiếc xe đó lại!
Tên cầm đầu gần như thét, hàng chục chiêc motor phân khối lớn nổ gà đuổi theo.
Rồi
ĐÙNG_ĐÙNG_ĐÙNG_ĐOÀNG_ĐOÀNG.
Hàng loạt những cú nổ cứ như từ trên trời rơi xuống vang lên. Những tên sát thủ và motor nó tan trong đám cháy.
Chỉ có những tên may mắn đứng rất xa thoát nạn, vội vã liên lạc với đồng bọn đuổi theo.
[~~~~~~~~]
Ở trong buổi tiệc không khí hoàn toàn khác hẳn bên ngoài, mấy cô cậu mải mê nhảy nhót trò chuyện, nào hay bên ngoài có trận chiến đến đổ máu vừa xảy ra.
- Hình như có tiếng gì rất lớn thì phải?
Tố Như vừa hoài nghi vừa đưa tay uống ly nước trái cây sóng sánh đầy vị đào. Điện một chiếc váy đen to sụ, cô ả đang ngồi tám chuyện với lũ bạn sành điệu của mình. Vừa nóng ruột vì sự không có mặt của Nhật Minh lẫn Dương Cẩm Linh vừa liên tục cảm nhận chùm âm thanh kì lạ nào đó.
- Mày bị sao vậy? Tao có nghe gì đâu.
Một cô bạn trả lời
Tiếng nhạc xập xình khiến cho người thường khó có thể nhận ra được tiếng ồn khuất trong đó. Nhưng, chỉ là một số người như vậy,...
- Ơ...Oái, con nhỏ kia...
Nó có bóng đen vụt qua người Như, khó ai khác chính là Ngọc Vy. Nhỏ vô tình hất tay Như làm ly nước nọ đỗ ụp lên người cô ả.
- Tức điên lên được, nó là em của Prince thì ngon lắm à
Một cô bạn khác bất bình lên tiếng.
Tố như khẽ bậm môi. Đám B*tch này, sao cứ lượn lờ quanh ả mãi thế?
Bóng dáng Vy hớt hãi bay qua tường rào, nó kí trúc xá vừa xây còn vắng vẻ, nhỏ thận trọng léo qua rào an toàn. Mồ hôi vã ra rất nhiều, nó chuyện đầy cáu tiết:
- Sư mẫu à, người giết con luôn đi, người thừa biết con đi cùng ai cơ mà!
Vy đang hoàn vào cuộc vui của bữa tiệc thì nhận được cuộc gọi từ Miwa, cái gì mà bị đột nhập, thiên vương bại lộ? Họ có ra mắt ngày nào đâu mà lại lộ Rõ điên lên mà. Nhỏ đến đây với Hải đấy, nếu có chuyện gì thì làm sao đây
-" Con lo cho tính mạng của nó hay bí mật của con hơn đây? Ta cũng chẳng muốn đâu, thế mà con Linh...Cái con ấy, nó chủ động lộ thân phận cho Thiên Vương thứ tư luôn rồi đấy. Baka Baka Baka!!!"
Giọng Miwa qua bộ đàm
- Cái gì Nó điên hả? Nó đang ở đâu
Nhỏ hét
- "Đang cùng Thiên Vương chạy trốn, tình hình bây giờ căng như dây đàn. Ta đã liên lạc với hai đứa kia rồi, chúng đang đi lấy vũ khí chuẩn bị giúp ta, ta không định làm phiền con đâu nhưng chẳng còn cách nào, kì này ta vướn hố to rồi"
Giọng người phụ nữ bất lực. Nhỏ nhẹ tặc lưỡi nhẩm:
-...con biết rồi. Liều vậy!
Vy kéo nhẹ chiếc khăn quàng đỏ lên che nửa khuôn mặt. Nhỏ rẽ hướng hành lang kí túc đi đến nơi trang bị vũ khí.
Phía tầng một đối diện. Một bóng dáng con trai với khẩu súng nhìn Vy một cách lạnh lẽo, người nam nhân kia khẽ dùng phone gọi một cuộc gọi gấp:
- Họ hành động rồi. Ta cũng không thể đứng yên được nữa.
O.s
Bình chọn, Cmt và theo dõi Shin nhé m.n!