Chương 60: Ngoại truyện 7. Ám sát!
Đoàng_Choang_Bốp.
Tiếng súng ống, tiếng đỗ vỡ vang lên trong căn biệt thự nọ. Toàn bộ thuộc hạ đứng bên ngoài đều vô cùng sợ sệt. Ông chủ quyền lực bên trong phòng không ngừng gào thét.
- Khốn kiếp. Ji, ta yêu em, sủng em như vậy, sao em dám. Đồ tiện nhân!!!
Đình Trung gào thét.
- Lão đại. Mong anh bớt giận.
Trợ lí khuyên ngăn.
- Ngươi căm đi. Đồ vô dụng.
Hắn rít lên. Sau bao lâu bắt thuộc hạ đi tìm kiếm. Thứ đạt được chỉ là những bức ảnh chụp Ji giữa dòng người nhạt nhẽo.
Ji. Em khá lắm. Rất khá. Chịu đựng bao lâu như thế ở đất nước của tôi làm chủ mà vẫn trốn rất giỏi. Em mạnh mẽ lắm, vì thế tôi mới yêu em. Chỉ có em mới xứng với tôi. Nhưng em, cái thứ không biết điều.
- Anh à, có cuộc gọi từ Nhật!
Chiếc màn hình 3D hiện lên. Giọng của Hà Đình Dũng.
Hà Đình Trung cũng nguôi giận, phất tay ý bảo nhận.
Màn hình chuyển cảnh. Trước mặt Đình Trung là muột người phụ nữ. Tầm bốn mấy. Son phấn tỉ mỉ. Loại phụ nữ sắc sảo thế này, hắn chán.
- Bà chị già, lại sao đây.
Hắn hỏi
- Cậu đừng có giả vờ. Trả người đây?
- Ơ. Người gì nhỉ?
- Cậu đừng lừa tôi nữa. Ji còn sống đúng không?
- Ai cơ? Miwa, bà chị nói gì tôi không hiểu?
Hà Trung cười nhếch miệng.
- Không cần giả vờ. Cậu sai người đến Việt Nam điều tr.a cô ta. Rốt cuộc là muốn gì? Sống thấy người, ch.ết thấy xác. Ji ở đâu nói mau!
- Haha, bà đã nói vậy, chứng tỏ, chính bà sai cô ta đến ám sát ta?
- Cậu không phải đã đoán được. Cần ta nói?
Satomi nghiến răng. Bà thật đúng là điên với người này. Chỉ ngoài 30, nhưng hắn quá tài giỏi. Làm chủ cả đại lục, hơn nữa còn hăm he lấn át lật đỗ Mark. Sao bà có thể không bận tâm?
- Rốt cục...cậu muốn gì mới giao người?
- Hahaha!! Đừng chọc cười tôi mà bà già. Chỉ là một nữ sát thủ. Cô ta quan trọng như vậy à?
- Đừng đùa với ta. Đã điều tr.a thì cậu biết, nó là gì?
- Để xem, là gì nhỉ?
- Cậu...
- Làm sao đây? Cô ta bị giết mất xác rồi.
Bụp. Hắn chủ động ngắt kết nối.
Muốn đòi người. Đâu dễ như vậy!
Ji, em đúng là kiểu tôi thích. Ngay từ lần đầu nhìn thấy em, tôi đã không thể xuống tay.
Xinh đẹp tuyệt trần tôi không cần, nhưng vừa tuyệt sắc lại vừa ngoan cường như em tôi không muốn ai khác có được. Em chỉ được là của tôi mà thôi.
Chuyện kể về một ngày của mùa hè Trung Hoa. Trong khu tennis vang lên tiếng súng. Hà Đình Trung nghiêng người né một phát đạn. Nó sượt qua cơ tay hắn một chút. Nhìn máu, hắn nhíu mày. Thân ảnh trên nóc nhà vụt cái đã mất. Hừm, dễ chạy như vậy?
Chỉ hai tiếng sau. Khi hắn đang nhàn nhã dùng trà, bên cạnh là hai kiều nữ xinh đẹp, bọn thuộc hạ gõ cửa đi vào, phía sau như đang áp giải một ai đó. Hà Trung nhíu mày, phụ nữ
- Đại ca.
-Là ả ta?
- Dạ.
Hắn nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phát sóng của "cô ấy" rồi.
- Ra ngoài hết đi.
- Nhưng...
- CÚT!
Cả hai cô gái cùng đàn em rời đi. Hắn vẫn không buồn ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào nữ nhân kia, đang thở dồn dập dưới đất, cô ta cố chống tay ngóc đầu dậy, toàn thân không có dấu vết thương tích, nhưng cơ thể lại tê rần khó chịu, mọi thứ trước mắt cũng mờ ảo. Dính thuốc mê rồi. Ji biết, mình đã bị tóm, và cũng cảm nhận được ai đó đang nhìn mình.
Nhìn đôi chân kia cố đạp sàn mà đứng dậy nhưng vài giây lại dũi xuống. Hai mũi C của hắn, vẫn còn cử động được sao? Khá đó. Nữ nhân này là ai? Hắn đứng dậy đi tới gần cô.
Bặt. Bất ngờ, cánh tay thô bạo từ phía sau túm tóc nữ nhân vực dậy. Hắn không nhìn. Chỉ từ phía sau ghì chặt tóc cô gái rít giọng.
-Biết điều thì đừng có lộn xộn. Vài phút sau sẽ cho mi xong đời.
Hà Đình Trung hướng mắt về màn hình TV LCD. Lễ trao giải diễn viên Đông Nam Á đang phát trực tiếp. Vì sao kẻ như hắn lại quan tâm một lễ trao giải nho nhỏ như vậy? Vì người mà hắn muốn thấy sẽ xuất hiện, chắc chắn sẽ xuất hiện. Những bộ phim mà cô ấy đóng đều rất xuất sắc. Hắn thực sự đã động tâm với một cô gái xa lạ dù chưa gặp mặt. Cô là người của công chúng, vậy thì cảm xúc của hắn là thần tượng cô có đúng không? Vớ vẩn, thần tượng là gì, chỉ vì con người kia trên truyền thông sao lại thanh nhã và diễm lệ như vậy? Sắc đẹp đó khiến hắn muốn chinh phục và khát khao chà đạp.
[The Best Southeast Asian Actor of The Year goes to...TRANG NHUNG with... "Only and only one"]
Tiếng tung hô của MC vang lên. Trang Nhung. Hai năm liên tiếp vẫn giữ chức diễn viên xuất sắc nhất.
Hình ảnh của cô hiện ra rất lớn. Từng vai diễn hiện ra. Trang Nhung, hình như cô sinh ra là để làm người nổi tiếng thì phải. Nhìn xem, đúng cái cách một quý cô thanh tao. Thật khiến người ta muốn che chở bao dưỡng.
[Unfortunately, she can not be here today. Check out the video that Nhung Trang has sent to us.]
(Thật buồn Trang Nhung đã vắng mặt hôm nay. Nhưng cô ấy đã kịp gửi đến buổi lễ một đoạn phim. Hãy cùng xem nhé!)
Cái gì? Sao lại không có mặt. Hắn đã cho người đến gửi hoa cho cô tại buổi lễ. Chỉ cần cô bước lên sân khấu, Hà Trung đây sẽ cho cô toả sáng, kí hợp đồng triệu đô. Ai cho cô dám vắng mặt
-MẸ KIẾP!!!
Hắn đập đầu nữ nhân xuống đất.
"Hự.." Nữ nhân cắng răn nén chịu. Cô không còn nghe rõ âm thanh nào cả. Chỉ nghe loáng thoáng giọng người đàn ông chửi rủa, ch.ết tiệt. Cuộc đời của Bạch Hạc XIX này sẽ kết thúc ở đây sao?
- Đau đớn cái gì. Chưa là gì đâu. Ta sẽ cho mi sống không bằng ch.ết.
Hà Đình Trung đủng đỉnh đứng lên. Vươn tay lấy cây súng lục đầu giường. Trước tiên phế tứ chi nữ nhân này trước. Hành hạ cho sống không bằng ch.ết.
- Cả gan ám sát ta....
Cách_lên nòng súng. Hắn nhắm vào chân phải đang không ngừng chống đất muốn đứng dậy của cô. "Pằng".
-Hự...Á.
Ji thất thanh la lên. Máu chảy, cơn đau truyền khắp thần kinh khiến cô tỉnh dậy, cơn đau này áp chế cả thuốc mê. Kéo cô lấy lại chút ý thức tỉnh táo.
- Nói. Ai sai mi đến đây?
Nói ư? Haha, hắn chỉ hỏi cho vui thôi. Trong số kẻ thù, ngoài Miwa ra, chẳng ai đủ bản lĩnh phái sát thủ đến ám sát hắn. Dù Ji căm miệng hắn cũng đã biết, chỉ là hạ nhục hành hạ con mồi cho vui thôi. Trước sau gì cô cũng ch.ết.
-..thật...xui xẻo...
Giọng cô khàn đặc.
-Cái gì?
Hắn nhíu mày
Cô cố hết sức chống tay dậy. Hơi thở hổn hển vì kiệt sức và cơn đau. Ji nghiêng đầu ra sau nhìn Hà Đình Trung.
-...giết thì giết mau...để tôi còn đường...s..ống, hộc hộc,...thì ông..sẽ xong đời!
Cạch.Còn súng nới lỏng ngay tức khắc. Hắn hơi trừng mắt, ngạc nhiên nhìn Ji. Đây, là Trang Nhung mà.
Vội vàng ngồi xỏm xuống. Hạ súng đặc xuống sàn, hắn bóp chặt xương quai hàm nữ nhân như thể không tin được.
- Ngươi... Trang Nhung? Không thể nào!
Hắn rất chặt. Ji tưởng chừng mình ngừng thở, miệng mở to như cố hóp lấy không khí.
-...nhiều...lời. Mau ra...tay đi!
Giọng nói này...đúng rồi. Dù có ngắt quảng và trầm xuống nhưng vẫn không giấu được sự mĩ miều thanh tao. Khuôn mặt xinh đẹp dung hoà, dù có thương tích máu me như những đường nét và ánh mắt xuất thần. Chính là cô!
- Em...là sát thủ của Miwa? Thật không ngờ! Mịa kiếp.
Một lần nữa Hà Đình Trung lại thô lỗ đập mạnh đầu của cô xuống đất. Rất đau. Rõ ràng là hắn đang rất tức giận. Vì sao chứ? Người này quen biết cô sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ. Mấy giây sau lại truyền đến giọng cười tà ác của hắn.
-Hahahahaha...khá lắm...em thú vị thật đó. Hảo, hảo bảo bối!!!
Hắn gọi cô bằng gì? Nghe thật ma quái.
Liếc nhìn hắn vẫn đứng đó đắc ý nói gì đó, mắt Ji sáng lên, khẩu súng còn nằm trên mặt đất. Ngay lập tức cô nhích người lại gần khẩu súng.
Bàn tay vừa chộp lấy. Cô cố hết sức giương tay lên.
Đoàng. "A". Không phải là Ji bắn. Mà là Hà Đình Trung, viên đạn ghim lên lòng bàn tay khiến cô đau đớn.
Cạch. Khẩu súng trên tay rơi tự do.
-Ha, em làm ta đi từ bất ngờ ngày đến bất ngờ khác.
Lại ngồi xổm xuống dí sắt mặt vào khuôn cô. Ji thật sự đã bất lực.
-Ha...tôi nên làm gì với em đây hả?
Hắn lại nói thêm vài câu ma quái. Ji vì quá đau đớn mà từ từ ngất lịm đi.
.....
Chính là đã 4 tháng Ji bị Hà Đình Trung bắt nhốt. Chuyện không ngờ đến chính là Ji không bị khử, ngược lại ngày đêm bên cạnh hắn bị ép làʍ ȶìиɦ nhân. Chuyện này đối với cô là sống không bằng ch.ết. Heal, anh sẽ nghĩ gì về cô? Chẳng phải đã hứa, sau khi anh du học về, sẽ kết hôn với nhau sao?
....
-Ụa.
Lại nữa. Chạy vội vào nhà vệ sinh trong phòng. Nôn thốc nôn tháo.
Hà Đình Trung nhìn "sủng vật" chạy khỏi bàn ăn vào nhà vệ sinh. Chỉ khẽ nhíu mày.
4tháng qua. Ji chạy trốn cũng đủ mọi kiểu, chống đối cũng quá đủ rồi. Hắn dần dần kiềm hãm được cô. Cô cũng nhận ra rằng, chống đối không phải là cách nên ôn nhu nghe lời tìm đường thoát sẽ hay hơn.
-Gọi bác sĩ!
....
....
-Gia, xin chúc mừng. Phu nhân đã mang thai gần 2 tháng.
Bản thân Trang Nhung vốn gầy, nhìn thế nào cũng không đoán được mang thai.
Nghe được tin đó khiến Hà Đình Trung vui vẻ cả ngày.
Hắn ôm ấp cô suốt buổi tối. Toàn nói những lời sủng nịnh thật ghê tởm. Trang Nhung cảm thấy thật tuyệt vọng, cuộc đời cô rồi sẽ đi về đâu?
Cuối Đông Trung Hoa một ngày nọ. Sau khi nghe tin trụ sở bị đánh úp. Hà Đình Trung vội vã ra ngoài. Nhìn Trang Nhung đang ngủ say sau khi uống xong ly sữa bỏ thuốc mê, hắn mới yên tâm không sợ cô chạy mất.
Sau khi Hà Đình Trung rời đi. Ji mở mắt, vội vàng mang chiếc gối ướt đầy mùi sữa giấu sâu vào chăn.
Ngày đó, ngôi biệt thự vang lên những tiếng súng. Cô chạy thoát!
....
....
"
- Nghe đây tên súc sinh, con của ngươi đã ch.ết rồi. Còn đứa nhỏ hiện tại, là cháu ruột của ta!
Satomi nhàn nhạt đáp lại.
Màn hình vi tính vang lên tiếng cười gian tà.
- Đừng có bao biện...hahahahaha, nhìn vào nó, đã biết ngay là cốt nhục của Hà gia. Đừng có xem ta là trò đùa. Gạt ai chứ..
- Có muốn xem giấy xét nghiệm DNA hay không hả? Hà gia cái gì chứ? Thiếu nòi giống đến mức muốn lấy người của Hoàng Gia Biuler chúng ta sao?
- Ta phi. Một lũ xảo trá. Ta cần Nhật Minh đứng ra đối chất. Các người đừng hòng qua mặt.
- Ra mặt? Ngươi lấy quyền gì hả? Kẻ thù?
- Không nhiều lời. Báo cho các ngươi biết, 10 tiếng sau ta sẽ tới Việt Nam. Để ta gặp Nhật Minh, nếu không gặp được nó. TUYÊN CHIẾN ĐÔNG NAM Á!
Cả căn phòng lặng yên, cỗ không khí vô cùng lạnh lẽ từ đâu bốc tới. Tất cả mọi người đều bần thần nhìn Nhật Minh. Nguyễn Hoàng Nhật Minh, xuất thân làm cho người khác kinh hồn bạc vía.
Màn hình laptop đột ngột bị nhấc lên. Miwa nhíu mày nhìn Nhật Minh nhưng cũng không ngăn cản, đứa nhỏ này, con sẽ xử lí chuyện này thế nào đây
- Đông Nam Á đại chiến, phát súng đầu tiên, sẽ là tôi BẮN ÔNG!
O.s
Đổi tên Oanh Shin thành Oanh Sên luôn quớ!!!!!!(_0_)hụhụ.