Chương 63: Quá Khứ của Linh Linh
Tôi kể bạn nghe về một mối tình nhỏ, của cậu bé Minh Minh và cô bé Linh Linh.
Một ngày nọ tôi gọi sang Pháp gặp cha tôi, sắp đến sinh nhật lần thứ 12 của Linh Linh bảo bối của ông rồi. Tôi gọi nhắc nhở bố tặng quà cho mình.
Từ lúc gửi tôi sang Anh, hai vị phụ huynh bỏ lại anh trai tôi ở Việt Nam rồi cùng nhau sang Pháp. Cứ đến một tháng, cả ba người sẽ bay qua thăm tôi một lần. Sinh nhật năm nay vừa vặn ngày đó, Linh Linh muốn bàn với cha cả gia đình sẽ làm gì hôm đấy!
Thế nhưng, giọng cha tôi hôm nay lạ quá, nghe như thiếu niên ấy.
-"Xin chào, đây là điện thoại của Dương Minh Hải."
Đầu dây bên kia rõ ràng không phải là cha rồi.
- Papa tôi đâu?
-" Hiện giờ thầy Hải đang đi vắng, tôi là học trò, em là...con gái thầy?"
Giọng điệu Nhật Minh hơi ngờ vực khi nghe nó gọi "papa". Chẳng lẽ, là cô bé xinh đẹp?!!
- Vâng, em biết rồi. Khi nào cha em về, phiền anh nhắn ông ấy gọi lại cho em nhé?!
-"...được." Nghe tiếng chàng trai ậm ừ, tôi hơi tò mò. Học trò của cha? Đúng là cha có vô số học trò nhưng chưa có người nào dám đụng tay vào điện thoại của cha tôi cả.
- Ưm, anh tên là gì?
Hỏi xong, tự thấy mắc cỡ. Sao tự nhiên lại đi hỏi tên người ta!
-"... Em, là Linh Linh có đúng không"
Hả? Cái gì thế này? Tôi hỏi tên anh ta, và anh thì biết tên tôi.
- Anh...biết em hả
Bên kia có vẻ im lặng.
- Alo...alo...
-"...Thầy Hải về rồi. Ông sẽ gọi lại cho em, tôi xoá cuộc gọi này, đừng cho ông ta biết anh đã nghe máy nhé. Tôi..gọi tôi là Nhật Minh."
- Ơ...khoan...
Thế là anh ta cúp máy.
Tối đó.
[Linh Linh, xin chào!]
Lúc đó là giờ cơm chiều. Sau khi luyện võ xong, tôi đi tắm và chuẩn bị ăn cơm. Số điện thoại lạ nhắn tin cho Linh. Hơ, là ai vậy nhỉ?
[Ai đó?]
Số này là số kín, tôi chỉ để dành liên lạc với papa, mama. Ai có thể biết được chứ?
[ Nhật Minh. Em còn nhớ tôi không?]
[Dạ, nhớ. Học trò của thầy em đúng chứ?!]
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cứ lo là đã xảy ra chuyện gì. Baba đã dặn là, ngoài ba mẹ ra, nếu có ai khác liên hệ với số điện thoại này, tức là tôi đang gặp nguy hiểm.
[Tôi không phiền em chứ? Đột ngột nhắn tin như vậy...]
[Không không, không phiền chút nào!!]
Sao anh ấy lại sợ phiền chứ? Tôi vốn là con người thích trò chuyện mà.
[Em, dễ tính thật, chắc là có nhiều người yêu quý em lắm.]
[Không hẳn. Ngược lại, phần lớn mọi người bảo em giả tạo•_•]
Ôi trời, tôi thấy mình điên rồi. Sao lại reply anh ấy như vậy? Chúng tôi đâu có quen nhau. Đáng nhẽ phải là "Sao anh lại muốn nói chuyện với em? Chúng ta có liên quan gì?"
Một lúc sau, tầm 10 phút. Tôi đặt chiếc lược xuống và nhìn màn hình điện thoại mình chằm chằm.
Tôi nhìn nó. Nó nhìn tôi. Màn hình vẫn tối đen.
Thôi mặc kệ vậy. Phải đi ăn cơm còn nghỉ ngơi.
[Tít.] Cùng lúc đó. Thì màn hình lại sáng lên.
[Tôi xin lỗi, giờ tôi có việc, tôi có thể gọi hoặc nhắn tin thỉnh thoảng không?]
[Được.]
Tôi cũng không biết vì sao lúc đó mình lại đồng ý.
...
[Chào, tôi là Minh đây!]
[Chào anh]
[Em đang làm gì đó?]
[Uống trà ạ.]
[Nghe có vẻ rất nhàn hạ nhỉ?]
[Vâng!]
...
[Em ngủ chưa?]
[Chưa ạ.]
[Em không thắc mắc. Vì sao tôi nhắn tin với em à?]
[ Vì sao vậy]
[Tôi muốn kết bạn với em.]
[Rất sẵn lòng, nhưng chúng ta thậm chí không biết nhau. Sao anh lại muốn kết bạn với một người lạ qua tin nhắn?]
[ Vì tôi rất cô đơn.]
Cô đơn ư?
[Bạn bè của anh đâu?]
[ Xin lỗi, tôi lại bận rồi.]
[Chào em.]
[Chào anh Nhật Minh.]
[Em gọi tên tôi rất vui!]
[Thật sao?]
[Ừ. ^^]
[Anh thật sự muốn kết bạn với em theo kiểu này à?]
[Em thấy phiền?]
[Không. Chỉ là có chút kì lạ!]
[Hay em nghi ngờ tôi là kẻ lừa gạt?]
[Không. Số điện thoại này không dễ hack được.]
Chỉ có thể là người hôm đó nghe máy của papa. Nó đã hỏi mập mờ về anh ta. Đúng là papa có một học trò như vậy trong vô số học trò.
[Em thấy thế nào? Có muốn tiếp tục giao lưu kiểu này hay không?]
[Có lẽ...nó khá thú vị. Nhưng anh thực sự không có bạn? Gia đình thì sao?]
[Không có cha, tôi sống xa cả mẹ...]
[Xin lỗi]
[Không sao. Mong là tôi có thể làm bạn với em.]
[Được mà.]
...
..
Cũng không biết là từ khi nào, và bằng cách nào. Tôi và Nhật Minh đã phát sinh một mối quan hệ mật thiết. Kiểu thế nào nhỉ? Bạn qua tin nhắn. Thi thoảng, anh lại gửi một cuộc ghi âm cho tôi. Là một giọng nam trong trẻo, "chúc ngủ ngon","đi học vui vẻ","đừng buồn",...
Ban đầu, tôi cũng không quá để ý, anh không phải là đối tượng duy nhất muốn làm quen với tôi. Theo phép lịch sự, tôi không từ chối cũng không chủ động. Anh hỏi thì tôi đáp, và dĩ nhiên người bắt đầu và kết thúc cuộc những điều đó luôn là anh. Nói chung, anh là kiểu người quá đổi bình thường như bao người tôi đã gặp.
Nhưng mà, hình như hơi khác nhỉ. Anh càng lúc khiến tôi thấy kì lạ và tò mò. Anh không hỏi tôi có bạn trai hay là đã thích ai chưa, anh vũng không hỏi tôi bao nhiêu tuổi, anh cũng không yêu cầu biết mặt tôi như những người. Anh chỉ hỏi tôi đang làm gì, đã ăn cơm chưa, đến trường như thế nào,... tại sao lại như vậy? Tôi nghĩ, Nhật Minh thực sự cô đơn, không phải anh không muốn hỏi, chỉ là anh không biết nên hỏi như thế nào. Cách mà anh nói chuyện, như trút đưc bao nhiẹêu muộn phiền. Chứng tỏ, anh không nói chuyện hay tâm sự với bất kì ai trước đây. Điều đó khiến anh khao khát trải lòng như vậy.
Anh không tò mò gì về tôi, nhưng khiến tôi thật tò mò về anh. Anh là ai? Anh bao nhiêu tuổi? Anh ở nơi nào của nước Pháp và...anh có thích ai chưa?
Đến một ngày, khi tôi đang nghĩ trưa ở trường. Anh có gọi đến cho tôi. Anh nói:"Anh đến Newyork, em học ở trường nào?" Tôi chưa kịp trả lời, Justin đã cướp mất điện thoại của tôi. Giành giật với anh ta, chiếc điện thoại bí mật đó rơi xuống hồ bơi của trường. Cùng lúc đó có lệnh tập trung của hội đồng học sinh
Đến hơn xế chiều, Vy mới giúp tôi lấy nó lên. Dĩ nhiên, cả sim và điện thoại đều hư hết. Hôm đó, tôi khóc rất nhiều, bạn bè chê cười tôi mít ướt, vì muốn Justin dỗ dành nên giả vờ, Vy thì nghĩ tôi tiếc món quà ba tôi đã tặng. Không phải vậy, tôi tiếc...vì không thể trả lời được cho anh.
Chiều hôm đó, mẹ đã gọi. Bà nói, chiếc sim kia bị hư, dẫn đến một sự việc gì đó, cả bà và papa phải ẩn thân một thời gian, bảo tôi phá nát cái sim đó, đừng để cho nó bị ngưi khác lấy mất, không thì cả gia đình sẽ nguy hiểm.
Và sau đó...tôi và anh...không hề có sau đó nữa.
Tôi bị dằn vặt quá nhiều về anh. Anh, như một giấc mơ vậy, không làm chứng cho tôi là tôi đã từng quen biết anh. Cả tôi cũng không thể biết anh là ai. Và, vật duy nhất chứng tỏ sự liên quan giữa chúng tôi, cũng không còn.
Anh biến thành quá khứ.
Sau khi Duật Nhi ch.ết, cái ch.ết của chị ám ảnh tôi. Trong tâm trí này, tôi chỉ muốn trả thù. Kí ức về anh bị lãng quên. Thế tại sao bây giờ, anh lại đến. Sao từ đầu nghe tên anh, tôi vẫn không nhớ gì cả. Nếu đã quên, sao không để tôi quên đi. Sự trong sáng thánh thiện khi ấy đã không còn. Đối mặt với nhau bây giờ. Chúng tôi đều là qủy dữ...
O.s