Chương 23: Nhảy ban công
"Tên đó đang ở đây." Đàm Tân Kinh tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm lười nhác, "nhưng mà, em gặp hắn cũng vô dụng, Quyền thiếu cũng tự mình đến tra, c ũng không tr.a ra người phía sau hắn."
Biết tiểu Lục dám có ý đồ gây rối với Mục Giai Âm, anh cũng tự mình tr.a qua, chỉ tiếc tiểu Lục kia chính là đồ ngu, từ trên người hắn cơ bản không tr.a được điểm nào.
Quyền Thiệu Viêm tự mình tra? Món quà tân hôn này cô rất thích.
Trong đầu Mục Giai Âm nhớ dáng vẻ khiến người ta buồn nôn kia của tên tiểu Lục, liền quyết định bỏ qua không gặp tên đó. Quyền Thiệu Viêm cũng không hỏi ra, cô không cần phải ra mặt làm gì. Huống chi, cô thật sự ghê tởm tên tiểu Lục đó.
"Nói như vậy, hiện tại tên tiểu Lục đó đối với chúng ta không có chút giá trị lợi dụng nào hết?" Mục Giai Âm cười thật ngọt hỏi.
Đàm Tân Kinh hiếm thấy Mục Giai Âm cười đến xán lạn như thế, nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khiến Đàm Tân Kinh cảm thấy hơi thở giống như đến từ địa ngục. Đàm Tân Kinh uống chút rượu đỏ trong ly, còn vươn đầu lưỡi như có như không ở bạc môi đảo nhẹ một vòng, tự cảm thấy mỹ mãn một chút lại nói, "Đúng vậy, như thế nào?"
Yêu nghiệt. Xém chút nữa Mục Giai Âm bại bởi Đàm Tân Kinh, nếu không phải biết đối với ai Đàm Tân Kinh cũng đều như vậy, cô sẽ cho rằng Đàm Tân Kinh là đang quyến rũ cô. Vốn giọng điệu Mục Giai Âm đang mang theo hận ý bởi vì động tác này của Đàm Tân Kinh mà tràn ngập bất đắc dĩ: "Để hắn ta giống em lúc trước, từ ban công tầng năm nhảy sang ban công đối diện đi."
Đàm Tân Kinh ánh mắt chớp chớp, con ngươi màu hổ phách có chút ngơ ngác:"Nhảy ban công, lỡ như nhảy ch.ết? Muốn cứu hắn hay không?"
Việc này? Cô chưa từng nghĩ tới, Mục Giai Âm nhún vai, đưa tay chống cằm, giọng nói bình thản, giống như đang tự thảo luận nói: "Có người trong lòng chán nản muốn nhảy lầu tự sát, vì sao phải cứu? Chúng ta cũng không phải đấng cứu thế."
Mục Giai Âm đây là để tiểu Lục đi tìm ch.ết.
Rốt cuộc Đàm Tân Kinh cũng biết vì sao hôm nay anh cảm thấy Mục Giai Âm có chút kỳ quái. Mục Giai Âm thay đổi, trở nên tàn nhẫn. Chẳng lẽ bởi vì gả cho Quyền Thiệu Viêm?
Mục Giai Âm thấy Đàm Tân Kinh cau mày không trả lời, trong lòng cũng rõ ràng, đại khái là Đàm Tân Kinh nhận ra cô đột nhiên thay đổi: "Đàm Tân Kinh, lúc trước chính là em liều ch.ết nhảy ban công, nếu không, anh chắc biết nếu em ở trong căn phòng kia sẽ có hậu quả gì."
Mục Giai Âm nghĩ đến kiếp trước, lúc này đoạn clip kia đang lan truyền ở trên Internet, trong mắt dần nhiễm lên hận ý, thù hận kia như cái động đen, nháy mắt đã đem toàn bộ ánh sáng cắn nuốt.
Đàm Tân Kinh chưa từng thấy cảm xúc của Mục Giai Âm mãnh liệt như vậy.
Nghĩ đến tên tiểu Lục kia sẽ làm ra việc gì với Mục Giai Âm, Đàm Tân Kinh ɭϊếʍƈ khóe môi, gợi lên nụ cười đầy tàn nhẫn thị huyết nói, "Yên tâm, anh nhất định sẽ giám sát thật tốt tên đó nhảy ban công, cũng sẽ nhất định tìm ra người sau lưng hắn."
"Cám ơn." Mục Giai Âm thu hồi cảm xúc bản thân, trên mặt lại trở về dáng vẻ tươi cười vô hại.
Trước kia cho tới bây giờ, tính cách Mục Giai Âm luôn đơn thuần luôn suy nghĩ luôn hiện lên trên mặt không có ngụy trang. Đáng ch.ết, Đàm Tân Kinh thừa dịp cúi đầu uống rượu, đem hận ý trong mắt giấu đi. Đến cùng là ai hại Giai Âm, anh cũng chỉ mới vài ngày không gặp Mục Giai Âm mà thôi, độc nhiên Giai Âm lại trở nên thành thục như vậy.
Nếu có thể, anh hi vọng Mục Giai Âm vẫn là cô bé đơn thuần năm đó. Anh nguyện ý cả đời bảo vệ cô... Chợt Đàm Tân Kinh nhìn động tác vuốt bụng của Mục Giai Âm, đốt ngón tay cứng đờ, trên mặt thoáng qua chút chua sót.
Cô đã gả cho Quyền Thiệu Viêm, bất quá, Mục Giai Âm như bây giờ cũng tốt, hồ nước Quyền gia cũng không cạn, Mục Giai Âm nếu không tàn nhẫn một chút, sợ là phải chịu ủy khuất.
Đàm Tân Kinh nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, ánh mắt tà nghễ xinh đẹp nhìn về phía Mục Giai Âm nói, "Giai Âm, lá gan em cũng thật lớn, hôn lễ với Quyền thiếu mà cũng dám trốn, không ngại bị đánh sao?"
Nắm đấm của Quyền thiếu cũng không phải loại vừa, Đàm Tân Kinh không có thử quá, đương nhiên anh cũng không hy vọng có cơ hội này.
Đánh? Mục Giai Âm lại nghĩ đến Tả Trí Viễn, trán Mục Giai Âm lập tức nhăn thành chữ xuyên.
Đàm Tân Kinh chỉ định nói chơi, ai ngờ lại thấy biểu cảm này của Mục Giai Âm: "Quyền thiếu thật sự đánh em?"
Trong lúc nhất thời giọng điệu Đàm Tân Kinh cũng trở nên có chút âm trầm, giống như điềm báo trước của cơn sóng to gió lớn.
Nếu Quyền Thiệu Viêm biết thuộc hạ quan trọng của mình bởi vì Mục Giai Âm mà lộ ra cảm xúc như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức kêu Đàm Tân Kinh đi thử một chút nắm đấm của anh. Đương nhiên, ngày Đàm Tân Kinh được thử công phu của Quyền Thiệu Viêm cũng không còn xa.
"Không phải Quyền Thiệu Viêm, anh ấy đối xử rất tốt với em." Mục Giai Âm lắc đầu, "Em đang nghĩ tới việc khác."
Không phải Quyền Thiệu Viêm, vậy là ai? Đàm Tân Kinh thấy vẻ mặt Mục Giai Âm không giống nói dối, cũng không tiếp tục truy vấn. Nếu tiếp tục hỏi, chỉ sợ Mục Giai Âm sẽ nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ liệu có đơn thuần chỉ là tình bạn hay không.
"Đàm Tân Kinh, anh giúp em điều tr.a một người được không?" Trên mặt Mục Giai Âm lộ ra nụ cười ngọt ngào nhìn về phía Đàm Tân Kinh.
Có cần phải thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không, rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ dáng ảm đạm không có sức sống.
Đàm Tân Kinh vuốt cằm nói, "Để anh suy nghĩ."
"Không từ chối coi như anh đáp ứng em rồi." Mục Giai Âm tự nhiên nói, "Điều tr.a giúp em bác sĩ chủ trị cho ông nội em ở bệnh viện thành phố A, tr.a thân phận cùng bối cảnh của hắn ta, gần đây có cùng người nào tiếp xúc, có hành động dị thường nào không."
"Nhớ phải kín đáo, không được kinh động bất cứ kẻ nào, em không muốn đả thảo kinh xà." Dù sao cô cũng chưa biết là ai muốn hại ông nội.
Mục Giai Âm nghi ngờ nhiều nhất là Mục Giai Nhan, nhưng với tính tình của Mục Giai Nhan thì không thể làm chuyện ra tay với trưởng bối như vậy. Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của ông nội ở trên quan trường? Nhưng ông nội sau khi về hưu vẫn luôn ở nhà an dưỡng tuổi thọ, rất ít xuất hiện ở quan trường.
Có người muốn hại ông của Mục Giai Âm? Nháy mắt Đàm Tân Kinh đã đem ý tứ của Mục Giai Âm đoán được bảy tám phần, có điều bác sĩ ở bệnh viên thành phố A tr.a cũng không dễ, bác sĩ ở đó trừ bỏ y thuật giỏi, bối cảnh cũng không nhỏ."
“Giai Âm, anh cũng không nói đồng ý nha" Đàm Tân Kinh ái muội nháy mắt với Mục Giai Âm nói, "Anh hơi lo lắng, mấy bác sĩ ở bệnh viện đó bối cảnh cũng không dễ trêu vào, anh xem em vẫn nên nhờ người khác đi."
Mục Giai Âm thầm nghĩ, anh mà cũng biết sợ sao? Bộ dáng chỉnh người của Đàm Tân Kinh đúng là trước đây cô không thể trêu vào, nhưng là hiện tại--- cô có Quyền Thiệu Viêm nha, Mục Giai Âm cảm thấy Đàm Tân Kinh nói chuyện với cô lúc này, cảm giác giống như đưa dê vào miệng cọp.
Mục Giai Âm thanh thanh cổ họng, mắt mở to vô tội nói, "Nha, nhưng mà Thiệu Viêm nói anh phải nghe lời của em, vậy em về nói lại với Thiệu Viêm một tiếng, anh không nghe theo mệnh lệnh của anh ấy."