Chương 29: Có bệnh phải trị
Mục Giai Âm cầm ly nước trong tay, làm bộ không thấy Mục Giai Nhan sắp té xỉu.
Nhìn động tác của Mục Giai Nhan như pha quay chậm, nhưng cũng chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt mà thôi.
Có điều, chỉ cần một cái chớp mắt, nếu là người có ý muốn đỡ, thì đã đỡ luôn rồi. Đối với Quyền Thiệu Viêm một người trong bộ đội đặc chủng, thật là hành động ngu ngốc.
Chính là, thẳng đến khi Mục Giai Nhan té trên mặt đất, Quyền Thiệu Viêm động cũng không thèm động.
Quyền Thiệu Viêm chau mày kiếm nói: "Có bệnh phải trị." Nói xong, lạnh nhạt tiếp tục uống nước trong tay.
Cái này xong rồi? Hai mắt Mục Giai Nhan nhắm nghiền, tiếp tục bộ dạng ngất xỉu.
Trong lòng lại sốt ruột, dựa theo lẽ thường, đáng lẽ giờ phút này Quyền Thiệu Viêm phải là tiến lên đỡ cô ta mới đúng? Vì sao cô ta có cảm giác giống như bị Quyền Thiệu Viêm nói mát?
Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu bất tỉnh ấy của Mục Giai Nhan không có hiệu lực, Mục Giai Âm nhịn không được cười trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn nén cười, lo lắng nói: "Giai Nhan thế nào lại ngất đi rồi? Còn không nhanh đưa đi bệnh viện?"
Nói xong, Mục Giai Âm lại đứng dậy, muốn đỡ Mục Giai Nhan. Tuy rằng rất chán ghét Mục Giai Nhan, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, nên phải diễn trò quan tâm.
Mục Giai Âm vừa mới đứng lên, còn chưa kịp xoay người, đã bị Quyền Thiệu Viêm ngăn cản: "Em đang mang thai, không nên động."
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm nhìn nam giúp việc bên cạnh nói: "Anh, đưa tam tiểu thư đưa đi bệnh viện."
"Vâng." Đưa đi bệnh viện, anh ta không muốn ôm tam tiểu thư sao? Nhìn thắt lưng mềm mại yếu đuối kia của tam tiểu thư, khẳng định rất mê người, thật lời. Nam hầu đáp lời, đi nhanh lên phía trước, vẻ mặt cẩn thận ôm Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan trong lòng hét lớn, nhớ đến lời nói của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Nhan cũng đoán được vài phần. Hiện tại Mục Giai Âm đang mang thai, thân phận khẳng định là nước đẩy thuyền lên, hơn nữa, Mục Giai Âm vừa mới ghen, mọi người ở đây đều nhìn thấy.
Như vậy vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình Mục Giai Âm, để Mục Giai Âm khoẻ mạnh mà sinh đứa nhỏ, nhất định trong lúc này Quyền Thiệu Viêm sẽ không tiếp xúc với cô ta mà kích thích Mục Giai Âm.
Đều do đứa trẻ kia!
Mục Giai Nhan đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay đỡ cô ta, tay còn lại bên hông cô ta sờ tới sờ lui... Là của tên người hầu kia.
Việc Mục Giai Nhan hay ngất xỉu, cao thấp Mục gia đều biết là do Mục Giai Nhan không tốt, cho nên tên nam hầu kia cũng không hoài nghi Mục Giai Nhan là đang giả bộ. Hắn cũng không thể biết được lần đầu tiên gặp Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Nhan đã có ý muốn phá hoại hôn nhân người khác.
Xác định Mục Giai Nhan thực sự bất tỉnh, lá gan của tên người hầu cũng lớn hơn, thừa dịp ôm Mục Giai Nhan mà cao thấp ăn đậu hũ.
Chỉ tiếc, lúc này Mục Giai Nhan chỉ có thể nhắm chặt hai mắt nhận tội. Chờ cô ta tỉnh lại, nhất định phải mượn cơ hội chỉnh tên đàn ông này, cũng không xem thân phận của hắn gì, mà dám đối với cô ta động tay động chân.
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm lạnh nhạt ngồi bên cạnh, ngẫm lại lời nói của Quyền Thiệu Viêm nhất thời liền quẫn. Cô cũng không phải mang thai chín tháng, đối với hiện tại mà nói, xoay người không tính là động tác mạnh đi. Quyền Thiệu Viêm nhất định là cố ý, tên giúp việc kia hai mắt đục ngầu, giống loại bị rượu điều khiển, tâm tư bất chính. Tên đó cũng không phải người cách Quyền Thiệu Viêm gần nhất.
"Được rồi, đừng nhìn. " Mục Giai Âm đối với đám người hầu vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa nói, "Đi làm việc đi."
"Ông nội nói chúng ta có việc cứ đi trước. " Mục Giai Âm cảm thấy biểu hiện mới vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm miễn cưỡng coi như qua cửa, liền tùy ý Quyền Thiệu Viêm lôi kéo tay cô.
Chờ Mục Giai Âm nói một tiếng với thím Lưu, Quyền Thiệu Viêm mới cầm tay Mục Giai Âm ra ngoài.
Xe Quyền Thiệu Viêm đậu bên ngoài biệt thự Mục gia.
Là một chiếc Maybach, thời điểm Mục Giai Nhan bị ôm đi ra ngoài còn cực kỳ hâm mộ một phen.
Đợi đến khi vào trong xe, Mục Giai Âm mới nhanh chóng gạt tay Quyền Thiệu Viêm ra, dáng vẻ khởi binh vấn tội nói: "Vừa nãy anh nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan có ý gì?"
"Còn ghen sao?" Thấy Mục Giai Âm trừng mắt nhìn mình, thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
"Em căn bản không có ghen." Mục Giai Âm theo bản năng phản bác nói: "Em là sợ tâm trí anh không kiên định, bị Mục Giai Nhan quyến rũ đi."
Quyền Thiệu Viêm không nói chuyện, chính là một bên cười nhẹ.
Mục Giai Âm cảm thấy nguy cơ càng đậm, liền cảnh cáo nói: "Quyền Thiệu Viêm, về sau anh không được nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, không được có cảm tình với cô ta, không được..."
Nếu Quyền Thiệu Viêm dám không nghe lời cô, dám cùng Mục Giai Nhan có quan hệ, cô nhất định sẽ mang theo bé con trong bụng tùy tiện tìm người đàn ông khác cưới!
Còn chưa nói xong, lời lẽ còn lại đã bị Quyền Thiệu Viêm dùng môi ngăn chặn.
"Giai Âm, em rất ồn." Quyền Thiệu Viêm thấp giọng nói xong, lại phủ trên môi Mục Giai Âm nói: "Anh vừa rồi chỉ suy nghĩ bộ dáng đó của cô ta thật là ghê tởm mà thôi."
Đem ra so sánh, mặc kệ Giai Âm là bộ dáng gì đi nữa, đều làm cho anh không kìm lòng được... Nghĩ muốn hôn Giai Âm. Nhất là Giai Âm lúc này lại mang vẻ mặt cừu non nhỏ vô tội.
Lần đầu tiên có người cảm thấy bộ dáng Mục Giai Nhan là giả vờ. Mục Giai Âm choáng váng, Quyền Thiệu Viêm lại tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, khiến Mục Giai Âm suýt nữa không thể hô hấp.
"Khụ khụ.." Thời điểm Mục Giai Âm cảm thấy hô hấp càng ngày càng không thoải mái, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Thanh âm này rất quen thuộc, Quyền Thiệu Viêm thu hồi kiều diễm trong mắt, một thân lệ khí, xoay người lạnh nhạt đối với Mục Uẩn Ngạo chào hỏi nói: "Ông nội, có việc sao?"
"Ông nội?" Mục Giai Âm sửng sốt, nhanh chóng buông lỏng đôi tay đặt ở thắt lưng Quyền Thiệu Viêm, đỏ mặt cúi đầu như đà điểu.
Rõ ràng vừa rồi là Quyền Thiệu Viêm cường hôn cô, vì sao cô lại vô ý thức mà đưa tay gắt gao ôm Quyền Thiệu Viêm chứ. Bây giờ để ông nội nhìn thấy thật giống như là cô kìm lòng không nổi mà hành sự vậy?
Dáng vẻ giờ phút này của Mục Giai Âm như muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đối lập với Quyền Thiệu Viêm bộ dạng vân đạm kinh phong, Mục Uẩn Ngạo không khỏi cảm thán Quyền Thiệu Viêm da mặt đủ dày: "Trước khi đi bác sĩ đưa cho Giai Âm một ít thuốc dưỡng thai, ông thuận đường lấy mang về, vừa mới nhớ lại chưa đưa cho Giai Âm, bây giờ tới đưa."
Mục Uẩn Ngạo nói xong liền cầm mấy bao nhỏ trong tay đưa cho Quyền Thiệu Viêm.
"Ông nội vất vả rồi, còn có việc sao?" Quyền Thiệu Viêm tiếp nhận thuốc, hỏi Mục Uẩn Ngạo.
Đột nhiên có loại cảm giác bị đuổi, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy ông là không nên ở chỗ này quấy rầy hai vợ chồng son thì tốt hơn. Lại đi được vài bước, Mục Uẩn Ngạo mới quay đầu thân thiết nói: "Thiệu Viêm, hai đứa cũng không nên thân mật nhiều, bây giờ đứa nhỏ quan trọng hơn, đúng không?"
Mục Giai Âm vừa mới nâng đầu lên lại lập tức cúi xuống.
Cô thực muốn tìm cái lỗ chui vào, ông nội đến cùng là hiểu lầm cái gì?
"Chúng cháu sẽ chú ý." Quyền Thiệu Viêm trực tiếp rõ ràng lưu loát đáp ứng.
Quyền Thiệu Viêm nói trực tiếp như vậy, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy cũng không còn gì phải dong dài, nói với Quyền Thiệu Viêm lúc khác gặp lại. Thấy bản thân cháu gái cùng Thiệu Viêm quan hệ tốt như vậy, người làm ông nội như ông làm sao không vui cho được?
Chờ Mục Uẩn Ngạo đi rồi, Mục Giai Âm mới đỏ mặt nhéo hông Quyền Thiệu Viêm nói: " Quyền Thiệu Viêm, đều tại anh! Khi không đột nhiên hôn em, còn có, anh còn dám để cửa xe mở!" Nếu không phải cửa sổ xe còn mở, làm sao có thể bị ông nội trực tiếp nhìn thấy bọn họ hôn môi