Chương 66-2: Vợ chồng son tạm xa nhau (2)
“Em ngủ trước đi.” Chỉ cần nghĩ đến mấy cuộc gọi ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm vẫn không áp chế được cảm xúc trong lòng. Bảo Mục Giai Âm lưu lại mấy tin nhắn đó, Quyền Thiệu Viêm mới cầm một điếu thuốc đi ra ngoài ban công.
Mục Giai Âm không hé răng, chỉ là bình tĩnh nhìn Quyền Thiệu Viêm Viêm đi một mặc ra ngoài. Mục Giai ÂM chỉ cảm thấy lòng mình đau như bị kim đâm vào, Quyền Thiệu Viêm cứ như thế không chịu nghe cô giải thích?
Anh thấy gì thì liền tin đó là sự thật sao?
Phòng ngủ với ban công giống như có một tầng ngăn cách. Quyền Thiệu Viêm hút xong điếu thuốc, mới quay đầu lại nhìn Mục Giai Âm, chỉ thấy Mục Giai Âm đã mặc xong quần áo, đứng bên cạnh giường.
Quyền Thiệu Viêm nhăn mày, dụi tắt điếu thuốc, mới đi tới trước mặt Mục Giai Âm hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
“Đi làm.” Mục Giai Âm chuẩn bị đi, cánh tay đã bị Quyền Thiệu Viêm cầm chặt.
Mục Giai Âm giãy dụa, nhưng không thoát ra được.
“Bây giờ em đang bị bệnh, đi làm cái gì?” Quyền Thiệu Viêm bình tĩnh hơn rất nhiều, trong mắt nhiết hơn mấy phần kiềm chế: “Không được nháo.”
“Dù sao em làm cái gì cũng là nháo không phải sao.” Mục Giai Âm quay đầu, nhìn thẳng vào Quyền Thiệu Viêm, gằn từng chữ: “Chờ ngày nào đó đứa bé này không còn, vừa lúc anh với em có lý do để ly hôn, sau đó đi tìm một cô gái nào đó. Dù sao dựa vào điều kiện của anh, chỉ sợ toàn bộ phụ nữ trong nước đều muốn làm vợ nhỏ của anh, em cũng không thể không biết xấu hổ mà giữ anh...”
Sắc mặc Quyền Thiệu Viêm chìm xuống, Mục Giai Âm cảm giác được laurw giận của Quyền Thiệu Viêm càng ngày càng lan rộng, từng chút từng chút gặm nhấm trái tim cô.
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Mục Giai Âm tưởng Quyền Thiệu Viêm sẽ buông tay để cô đi, thì Quyền Thiệu Viêm lại ôm chặt lấy cô, ấn đầu cô vào trong lồng ngực anh.
Có lẽ vì tức giận, trái tim Quyền Thiệu Viêm đập cực nhanh, thình thình thịch, giống như đang đánh trống.
“Giai Âm, đừng tức giận, anh không cố ý nổi giận với em.” Quyền Thiệu Viêm khó khăn nói. Lấy kiêu ngạo của anh, nói được một lời xin lỗi thật sự rất khó.
Trong giây lát Mục Giai Âm sững người lại, mới ý thức được Quyền Thiệu Viêm đây là đang nhận sai, Mục Giai ÂM gần như hoài nghi lỗ tay mình nge lầm.
“Giai Âm, em có biết...” Quyền Thiệu Viêm dừng một lúc lâu mới nói: “Em nói anh làm phiền em...Sau đó em lại gọi cho Đàm Kinh Tâm...”
Quyền Thiệu Viêm không nói tiếp, anh cũng không biết nói thêm gì nữa.
Anh không phải người hào phóng, thậm chí đôi khi anh còn hi vọng Mục Giai Âm không có người nhà, không có bạn bè, thậm chí anh còn hi vọng toàn bộ sinh mệnh của Mục Giai Âm chỉ có một mình anh, Mục Giai Âm tất cả đều là của anh.
Nhưng trong cuộc đời của Mục Giai Âm có quá nhiều người, mỗi người đều có vị trí hết sức quan trọng trong lòng Mục Giai Âm.
Quyền Thiệu Viêm đã suy nghĩ kĩ, nếu không phải anh là chồng của Mục Giai Âm, nếu không phải Mục Giai Âm mang thai con của bọn họ, anh ở trong lòng Mục Giai Âm có được bao nhiêu qua trọng? Nói không chừng còn không quan trọng bằng Đàm Kinh Tân?
Mục Giai Âm lại cứ nhắc nhở anh không được làm khó Đàm Kinh Tân, trời biết khi anh thấy Mục Giai Âm gọi điện cho Đàm Kinh Tân, điều đầu tiên nah nghĩ đó là giết Đàm Kinh Tân.
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm rất chặt, giống như muốn khảm Mục Giai Âm vào trong người mình.
Thật lâu sau, Mục Giai Âm mới ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.
“Em không biết anh sẽ nghĩ như vậy, em tưởng anh nghĩ em với Đàm Kinh Tân.” Mục Giai Âm nhịn không được mà rơi nước mắt: “Em không thấy anh phiền, em thật sự rất nhớ anh.”
Vì sao lại không nói? Trong lòng Quyền Thiệu Viêm vẫn thắc mắc vấn đề này, nhưng không nói ra, anh sợ mấy lời vừa rồi của Mục Giai Âm chỉ vì lấy lòng anh nên mới nói.
“Em biết anh phải làm nhiều việc, em sợ khi đó nói với anh sẽ làm anh không có tinh thần, mà xảy ra sai sót.” Mục Giai Âm nói: “Mấy ngày trước anh nói lãnh đạo thành phố muốn tới quân khu thị sát, gần đây đều bề bộn công việc, em không muốn anh thêm mệt mỏi. Em sợ với nah khiến anh đi qua, nên mới cô ý nói anh phiền. Thật sự từ trước tới giờ em đều không thấy anh phiền chút nào...”
Cả người Quyền Thiệu Viêm mới từ từ thả lỏng.
“Buổi tối một mình em ở công ty rất sợ hãi, em cũng muốn điện thoại cho anh, nhưng em lại nhớ là anh hay ngủ sớm.” Trong giọng nói của Mục Giai Âm thêm mấy phần xót xa. Rõ ràng là cô có lòng, vì cái gì cuối cùng chueyenj lại thành ra như vậy?
“Em biết Đàm Kinh Tân là cú đêm, nên gọi điện cho anh ấy, em cũng không nói chuyện gì với anh ấy, chỉ bảo anh ấy mở loa điện thoại, để em nghe âm thanh trong quán bar mà thôi.” Mục Giai Âm càng nói càng ủy khuất.
Cô thấy Quyền Thiệu Viêm dạo gần đây đúng là mệt gần ch.ết rồi, cho nên mới không muốn gây rối cho quyền Thiệu Viêm, cũng chỉ muốn Quyền thiệu Viêm nghỉ ngơi cho tốt mà thôi.
Chỉ vậy thôi, mà anh còn không biết suy nghĩ cho cô.
“Em ngốc.” Quyền Thiệu Viêm inm lặng nghe xong, trán nhịn không được nổi gân xanh: “Buổi tối em không về nhà, một mình ở lại công ty, sao anh có thể ngủ ngon được? Ông xã em có để làm gì? Ông xã là để cho em sử dụng. Là thời điểm mà em cần nhất, dù không có việc gì cũng có thể ở bên cạnh em, em có việc không tìm anh, lại tìm tên khác? Em lấy lão tử là để trang trí sao?”
“Em...” Mục Giai Âm muốn cười, nhưng nước mắt lại càng rơi mãnh liệt.
Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ sử dụng Quyền thiệu Viêm.( Tính ghi nhờ đến mà mị lại muốn để nguyên văn cho nó chất)
Tả Trí Viễn để cho cô bóng ma quá lớn, lớn đến nỗi mặc kệ là lúc nào, cô cũng nghĩ mình phải đối tốt với Quyền Thiệu Viêm. Hơn nữa, cô thật sự muốn tốt cho Quyền thiệu Viêm mà thôi.
“Được rồi, đừng khóc.” Quyền thiệu Viêm nâng mặt Mục Giai Âm lên, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô: “Sau này có việc gì cứ tìm anh, những người khác, ai cũng không được, có nghe không?”
“Đừng lo lắng về công việc của anh.” Quyền Thiệu viêm thấy Mục Giai Âm do dự lại nói: “Bị từ chức cũng lúc anh có thẻ ở nhà chơi với em.”
Mục Giai Âm đáng thương nhìn Quyền Thiệu Viêm, rốt cuộc cũng gật đầu.
Nếu Quyền Thiệu Viêm sớm nói những lời này, cô cần gì phải xoắn xuýt lâu như vậy.
Chỉ mới nghĩ đến, nước mắt Mục Giai Âm lại rơi xuống.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Quyền Thiệu Viêm không biết làm gì, hôn lên mí mắt Mục Giai Âm một lần nữa: “Ngoan, đừng khóc.”
“Quyền Thiệu Viêm, em buồn ngủ rồi.” Lăn qua lăn lại một hồi, đầu óc Mục Giai Âm cũng choáng váng.
Quyền Thiệu Viêm buông lỏng một hơi, cuối cùng cũng dỗ được Mục Giai Âm hết giận. Trách không được Đổng Triệu Lê có thể lăn lộn trong tình trường nhiều năm như vậy, nhắc tới kết hôn lại giống như bị bắn 10 phát súng, cảm giác sợ hãi kia, giống như ép anh ta cả đời phải rời xa phụ nữ vậy.
Vợ nhỏ đúng là đôi khi cũng thật phiền toái.
Quyền Thiệu Viêm nhớ lại ngày hôm qua anh nổi giận mà làm hư hết mấy thiết bị trong quán tập thể hình, nghĩ lại anh lấy ra mấy gói thuốc, không khỏi nghĩ mỗi lần Mục Giai Âm như vậy, chỉ sợ anh giảm mấy năm tuổi thọ.
Quyền Thiệu Viêm vừa muốn đi, lại bị Mục Giai Âm kéo góc áo.
Đầu Mục Giai Âm vẫn chôn trong chăn: “Quyền Thiệu Viêm, ôm em ngủ.”
Ba chữ sau, Mục Giai Âm nói rất nhỏ, mang theo ba phần e lệ, sau phần xấu hổ.
Trong lòng Quyền Thiệu Viêm liền mềm nhũn.
“Trên người anh toàn là mùi khói thuốc.” Quyền Thiệu Viêm nói: “Em đợi một lát, để anh đi tắm đã.”
“Không cần tắm.” Mục Giai Âm lắc đầu như trống bỏi: “Anh ôm em ngủ.”
Vợ nhỏ đã nhiệt tình như vậy, Quyền Thiệu Viêm không lý nào không đáp ứng, liền chui vào trong chăn, ôm cả người Mục Giai Âm vào lòng: “Ngoan, ngủ đi.”
“Ừ.” Mục Giai Âm cũng thuận theo giống hệt như một con thỏ con.
Quyền Thiệu Viêm cảm thấy, vợ nhỏ lúc nào cũng vừa ngoan vừa đáng yêu như vậy, khiến anh nhịn không được muốn yêu thương cô nhiều hơn.
Một lát sau, Quyền Thiệu Viêm cảm thấy, chỗ tốt nhất của vợ nhỏ đó chính là khiến anh phấn chấn hơn. Đương nhiên, tuyệt đối không thể để cho Mục Giai Âm biết được anh đang ở cùng với Mục Giai Âm àm lại có nghĩ như thế.
Mục Giai Âm ngủ rất trầm, chắc là do tâm tình tốt, nên ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, mũi vốn bị nghẹn, không biết sao lại không còn nghẹt nữa, chỉ là ánh mắt vẫn hơi sưng đỏ, cổ họng cũng hơi đau.
Mục Giai Âm cảm thấy chắc là do tối hôm qua mình khóc quá nhiều, cũng may công ty không có ai, nếu không thì chắc có người còn tưởng oan hồn khóc nữa.
Mục Giai Âm thức dậy, cố gắng mở to mắt nhìn Quyền Thiệu viêm.
Vốn mắt của Mục Giai Âm rất to, nhưng bởi vì sưng quá mức, mặc kệ cố gắng mở to bao nhiêu cũng chỉ có thể nhìn thấy một khe nhỏ hẹp. Quyền Thiệu Viêm thấy, vừa đau lòng, vừa buồn cười, lại tức giận.
“Muốn uống một ít nước không?” Quyền Thiệu Viêm đã nắm rõ thói quen của Mục Giai Âm như lòng bàn tay.
Đợi Mục Giai Âm không chút nghĩ ngợi gật đầu, quyền Thiệu Viêm mới xuống giường, cầm tới một ly nước ấm cho Mục Giai Âm, còn bón cho Mục Giai ÂM uống từ từ.
“Cổ họng có thoải mái hơn chút nào không?” Quyền Thiệu Viêm hỏi.
Mục Giai ÂM gật gật đầu, ít nhất giọng của cô khi nói chuyện không còn giống như vịt đực nữa.
“Ai bảo em khóc lớn tiếng như vậy.” Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm nói: “Còn muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Mục Giai Âm lắc đầu, mới khó hiểu hỏi: “Em khóc lớn tiếng khi nào chứ?”
Cô cảm thấy thời gian cô ở bên cạnh Quyền Thiệu Viêm, cô rất là yên tĩnh mà.
Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Mục Giai Âm một cái nói: “Tối hôm qua.”
...Không phải đều do lỗi của Quyền Thiệu Viêm sao? Mục Giai Âm che mặt, lúc ấy tưởng Quyền Thiệu Viêm đã đi rồi, cho nên mới không chút che giấu nào mà khóc lớn như vậy. Nếu biết Quyền Thiệu Viêm còn ở đó, cô nhất định sẽ kiềm chế lại.
“Anh đợi ở bên ngoài bao lâu?” Mục Giai Âm rầu rĩ hỏi. Quyền Thiệu viêm sẽ không bị tiếng khóc của cô dọa chạy chứ?
“Đợi tới khi em nín khóc.” Cơ thể Quyền Thiệu Viêm cứng đờ trong giây lát.
Vốn là, anh ở bên ngoài nghe Mục Giai Âm khóc đến thương tâm như vậy, lửa giận sớm đã chạy thoe chín tầng mấy. Chỉ là, ngại mặt mũi, do dự một lúc lâu, cũng không đi vào. Chờ đến khi Mục Giai Âm không khóc nữa, anh đã dùng chìa khóa vạn năng mở cửa từ lâu, chỉ là, cửa vừa mới mở, anh đã nghe thấy Mục Giai Âm gọi cho Đàm Kinh Tân.
Lửa giận của anh cũng bay từ cõi thân tiên trở lại, nghĩ lại Mục Giai Âm cơ bản là không cần anh, không muốn anh tới.
Đợi tới khi đó? Quyền Thiệu Viêm là cả đêm không ngủ?
Mục Giai ÂM ôm eo Quyền Thiệu Viêm, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Quyền Thiệu Viêm, thỏa mãn dựa vào mới nói: “Có phải em khóc rất khó nghe hay không?”
“Em thấy sao?” Quyền Thiệu Viêm hỏi lại.
Khó nghe hay không khó nghe, từ lâu anh đã không nghĩ tới, Khi đó anh chỉ cảm thấy đau lòng.
Cô? Cô mới không muốn nhớ lại tiếng khóc của mình lúc đó.
Điện thoại lại vang lên, Quyền Thiệu Viêm nhìn tên hiện trên điện thoại Mục Giai Âm. Ánh mắt híp lại một đường nguy hiểm, người này mới là kẻ đã khởi xướng lần cãi nhau này của bọn họ.
Đổng Lê Triệu!
Từ đầu hôm qua đến giờ Đổng Lê Triệu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vợ chồng hai người đều có tự ái rất lớn, tự nhiên sẽ không lắm miệng mang chuyện họ cãi nhau tối hôm qua truyền ra bên ngoài.
Đổng Triệu Lê hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, anh ta đã bị phòng bán vé hôm nay làm cho kinh ngạc hoàn toàn rồi.
Trước đó, anh ta dựa theo đề nghị của Mục Giai Âm, bắt đầu tiến hành tuyên truyền phim nhựa, cắt một vài đoạn đặt sắc của phim nhựa cắt ghép lại biên tập lại với nhau, rồi đăng lên mạng, lại mời vài người có kinh nghiệm trong chế tác phim nhựa đến giúp bọn hắn.
Dù phim nhựa còn chưa được đưa ra thị trường, đã được rất nhiều người chú ý.
Mà sau khi đi rạp chiếu phim, mọi người mới phát hiện, phim này rất đáng xem. Sau khi chiếu phim nhựa xong, trên mạng đều là các lời bình luận khen ngợi, chỉ có duy nhất một bình luận góp ý là âm thanh trong phim không được mạnh mẽ vang dội cho lắm.
Chỉ là thời điểm Mục Giai Âm chỉ ra hướng này, bộ phim điện ảnh đã quay chụp xong từ sớm. Đổng Triệu Lê cũng không phải chỉ bán mỗi bộ phim này, cho nên cũng không muốn phí tiền đi làm lại.
Điện thoại mới vừa bắt máy, đã truyền tới âm thanh hưng phấn của Đổng Triệu Lê: “Chị dâu, chị đúng là thần! Lần đầu tiên chiếu phim nhựa này, phong bán vé đột phá hơn 1 triệu, hơn nữa, đề tài về phim nhựa trên mỗi trang wed đều đang đứng đầu bài, trên Microblogging cũng đứng đầu bài, cũng là tên được tìm nhiều nhất trên Baidu, lúc trước nghe lời chị đúng là chính xác mà.”
Đổng Triệu Lê vui mừng hoàn toàn đã quên trước đó anh ta với Mục Giai Âm có xích mích: “Chị dâu.” Đổng Triệu Lê đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng của nhân viên công tác gọi đến: “tôi giờ hơi bận việc, tôi nói ngắn gọn thôi, tối hôm nay công ty chúng tôi tổ chức lễ chúc mừng, chị là đại công thần, chị dâu chị có muốn tới hay không? Chị dâu, cảm ơn cái bánh ngọt kia của chị, tôi đã nhìn qua, rất phù hợp với buổi lễ chúc mừng tối nay, tôi rất vừa lòng, cảm ơn chị dâu.”
Nói tới bánh ngọt, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm đều đen thêm mấy phần.
“Cô ấy không rảnh.” Quyền Thiệu Viêm trực tiếp cúp máy.
Đổng Triệu Lê thấy giọng nói thì ngớ người, ngẩn người vài giây, vì cái gì anh ta lại cảm nhận được trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm hơi lạnh? Ảo giác, nhất định là ảo giác. Đổng Triệu Lê nhướng mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện anh ta quên chưa nói.
Anh ta còn chưa kịp hỏi Quyền Thiệu Viêm khi nào thì chỉnh nhà họ Ngô. Công ty bọn anh bọ Ngô gia chén ép nhiều lần khó mà có một lần được hãnh diện như vậy. Vậy bây giờ dựa vào vận khí này, nếu không phải có Mục giai Âm chỉ điểm....Ai nha chắc bọn họ cũng sắp cầm hết đồ đặc rồi.
Lại có người gọi Đổng Triệu Lê, Đổng Triệu Lê nhanh chóng bỏ hết suy nghĩ trong đầu.
Nếu lão đại đã nói từ trước, sau chuyện điện ảnh sẽ bắt đầu chỉnh bọn chúng, nhất định sẽ không tha cho chúng, anh ta chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lời là được.
Đổng Triệu Lê đang vui vẻ rạo rực tuyệt đối không ngờ được, ngày Ngô gia bắt đầu xui xẻo, anh ta cũng không vui nổi.
Đương nhiên Ngô gia xui xẻo là do mấy chuyện bên xi nghiệp, còn chuyện này nọ một mình Đổng Triệu Lê chịu trách nhiệm, anh ta lại không dám giận chó đánh mèo. Đương nhiên, nếu Mục Giai Âm xảy ra chuyện gì, muốn giận chó đánh mèo anh ta cũng không làm được.
Hạn cuối cùng của Mục Giai Âm, cho nên Mục Giai Âm là quan trọng nhất, nhất định không thể mất vị trí đứng đầu.
“Sao em có thể biết được bộ điện ảnh này sẽ thắng lợi như thế?” Quyền Thiệu Viêm kỳ lạ.
“Bộ điện ảnh này được chụp rất tốt.” Mục Giai Âm quay đầu nhìn Quyền thiệu Viêm một lúc lâu, mới nghi ngờ đáp: “Lúc đó anh duy trì ý kiến của em, em nghĩ chắc anh cũng cảm thấy điện bộ điện ảnh đó sẽ rất thành công?”
Anh rất ít khi xem phim hài.
“Anh nghĩ em muốn chơi đùa, nên mới để em chơi cho thỏa mãn.” Quyền Thiệu Viêm nói rất thoải mái cũng rất đương nhiên.
Vậy là từ đầu suy nghĩ cảu cô với Quyền Thiệu Viêm khác nhau, đơn giản để cho cô tự do làm loạn? Cũng may lần này cô chó ngáp phải ruồi, nếu làm nhiều lần như vậy, điện ảnh còn chưa có nóng, chỉ sợ, đến lúc tính sổ sách, Đổng Triệu Lê sau khi nghe Quyền Thiệu viêm nói, không biết có nôn ra ba lít máu hay không.
Mục Giai Âm đột nhiên có chút tiếc hận, vì cái gì lại không phim đánh nhau?
Nếu là phim hành động, Đổng Triệu Lê sẽ tìm tới cô tính sổ, đến lúc đó, cô có thể cáo trạng với Quyền thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ vì chuyện bánh ngọt còn đang tức giận, vì thế Đổng Triệu Lê đáng thương nhất định sẽ trở thành vạt hi sinh cho trận cãi nhau của bọn họ.
Cảm giác này, rất chi là thỏa mãn.
Chỉ là sung sướng xây dựng dựa trên đau khổ của Đổng Triệu Lê, nghiêm túc mà nói! Ừm, có phải cô có quá không phúc hậu rồi không? Nhưng cô thật sự rất muốn như vậy?
Mục Giai Âm đột nhiên phát hiện, hôm nay lúc cô cảm thấy khóc chịu, cô rất hi vọng thấy một người đó bị xui xẻo.
Cô cực kì hi vọng, phi thường hi vọng, rất rất hi vọng có người bị xui xẻo.
Nếu không ai chủ động xui xẻo, thì cô liền tạo ra cơ hội cho người đó gặp xui xẻo. Mục Giai Âm tính ngày, có vẻ như gần đây Tả Trí Viễn an nhàn cũng đủ lâu rồi, cũng nên làm chút chuyện vì cô chứ.
Tả Trí Viễn đúng là nhiều lần khiến dư luận nói xấu điểm tâm cô làm có nguyên liệu kém chất lượng, kĩ thuật kém, cô khó chịu rất nhiều ngày rồi.
Nếu chỉ như vậy thì không nói, Tả Trí Viễn một bên nhắn tin cho cô thể hiện tình yêu đối với cô, một bên lại thông đồng với Ngô Oánh Oánh, bên Mục Giai Nhan Tả Trí Viễn vẫn cắn chạt không rời, hình như có hơi quá phận rồi.
Vậy thì bắt đầu từ Tả Trí Viễn đi, có vẻ như Ngô Oánh Oánh cũng có đọng tác, vừa lúc để Tả Trí Viễn cảm giác được thế nào là lấy đá đập chân mình.