Chương 69-1: Chín trăm nghìn bán đi công ty (1)
Ngô Ngôn Tín cũng có gây chuyện nhưng đều bị giải quyết, chẳng qua năm đó hắn cho đối phương một số tiền lớn là xong việc, sau đó lại có Ngô gia gây sức ép, việc này mới không bị truyền ra ngoài.
Mà cái Ngô Oánh Oánh truyền ra lại là một đoạn video.
Một video quay toàn lại cảnh nóng rất kịch liệt. Video là do chính ta Ngô Oánh Oánh quay, nữ chính đương nhiên cũng là Ngô Oánh Oánh, mà nam chính là Tả Trí Viễn.
Nhưng khác nhau ở chỗ, trong video mặt của Ngô Oánh oánh đều bị quay rõ ràng, còn mặt Tả Trí Viễn thì bị che lại, ngay cả bộ phận quan trọng cũng che lại.
Ngô gia liền trở nên hỗn loạn.
Những minh tinh khác thì không dám lên tiếng, bọn họ bây giờ đến cửa cũng không dám bước ra.
Yêu sách này vừa mới đưa tung lên, thì theo đó mấy vụ bê bối cũng theo ra.
Hỡn nữa cảnh sát cũng đã nhảy vào điều tra, đầu tiên là một nữ minh bị cưỡng chế đưa vào trại cai nghiện, tiếp theo một cô bé ngôi sao được đưa vào cơ quan chuyên môn, kiểm tr.a trình đồ thương tật.
Ngôi sao nam số 4 bị lập án điều tra.
Ngôi sao nam số 3 cũng bị cảnh sát tiến hành kiểm tr.a nước tiểu, bởi vì dựa vào trạng thái biểu hiện, rất có khả năng hắn ta nghiện thuốc phiện. Chỉ là sau khi có được kết quả điều tr.a của đều khiến mọi người lo sợ, ngôi sao số 3 bị bệnh AIDS.
Ngôi sao nam số 3 đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, hơn nữa còn rất được hoan nghênh, ngôi sao nữ cùng hắn lăn giường cũng không ít hơn trăm người. Một số người dù không có quan hệ với hắn cũng trực tiếp chạy tới bệnh viện.
Đến thời điểm này, mọi người mới phát hiện. cái gì mà tiền tài danh vọng tất cả đều không quan trọng bằng sức khỏe của mình. AIDS là cái gì? Là thứ mà một khi đã dính vào thì cả đời cũng không khỏi được.
Sau đó mấy trang wed liền bới vết tìm được mấy minh tinh mới nổi có quan hệ với ngôi sao nam kia. Rất rõ ràng, mọi người rất quan tâm tới mấy chuyện của hắn ta, bởi vì sau lưng hắn còn một mạng lưới internet khổng lồ.
Có rất nhiều công ty đã hợp tác với ngôi sao số 3, nhưng tất nhiên công ty hợp tác nhiều nhất vẫn là công ty của Ngô Ngôn Tín.
Thời điểm Đổng Lê Triệu biết tin này cũng hoảng sợ, còn không đợi anh ta tự mình tới bệnh viện, ông cụ Đổng đã phái người mang Đổng Lê Triệu đến bệnh viện làm kiểm tr.a toàn diện.
Kết quả, ngược lại làm Đổng Lê Triệu thở nhẹ ra, các chỉ tiêu trên người anh đều rất bình thường.
Trong nhà họ Ngô lại càng loạn.
Báo cáo kiểm tr.a sức khỏe của Ngô Ngôn tín cũng được đưa ra, cơ thể hắn cũng không bị bệnh gì.
Nhưng mà, Ngô Ngôn Tín bị vạch trần cũng không thể bù lại danh dự bị mất.
Còn có Ngô Oánh Oánh.
Trong video kia thấy rõ ràng, Ngô Oánh Oánh chính là tự mình quyến rũ Tả Trí Viễn. Toàn bộ đều là Ngô Oánh Oánh chủ động, lúc cởi quần áo, hay lúc quan hệ, Tả Trí Viễn nhìn lại như bị động tiếp nhận.
Mấy năm ngay sức khỏe cha Ngô không được tốt, mới giao lại công ty cho Ngô Ngôn Tín. Ông nghĩ Ngô Ngôn Tín tuổi còn trẻ, vẫn còn ham chơi, nhưng cũng được ông một tay bồi dưỡng, cách quản lí công ty cũng được ông dạy cho, có ông ở bên cạnh hướng dẫn, cũng sẽ không đến mức xuất hiện chuyện lớn gì.
Nhưng giờ, Ngô gia gần như trong một đêm liền sụp đổ, trong nhà con gái lại không thể bớt lo được…
Chuyện gì đã xảy ra? Tên đàn ông kia là ai?” Cha Ngô tay cũng phát run chỉ vào Ngô Oánh Oánh, gân xanh hiện rõ trên tay.
“Chuyện gì đã xảy ra? Tên đàn ông kia là ai?” Cha Ngô tay cũng phát run chỉ vào Ngô Oánh Oánh, gân xanh hiện rõ trên tay.
Từ trước tới giờ Ngô oánh Oánh chưa bao giờ thấy cha mình tức giận như vậy, sợ tới mức co rụt bả vai lại, trực tiếp khai báo tất cả mọi chuyện: “Dạ… Là Tả Trí Viễn.”
“Là hắn đăng lên mạng?” Cha Ngô hỏi.
Ngô Oánh Oánh lắc đầu: “Video là do con tự quay.”
Cha Ngô trực tiếp cầm cây gậy trong tay người giúp việc, không chút lưu tình đánh vào lưng Ngô Oánh Oánh.
“Ông làm cái gì vậy? Con nó cũng chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi mà?” Mẹ Ngô Nhanh chóng nhào đến ôm gắt gao ôm lấy cánh tay chồng mình: “Có gì mình từ từ giải quyết, ông làm con nó bị thương thì sao…”
Mẹ Ngô đau lòng nhìn Ngô Oánh Oánh, Ngô Oánh Oánh được nuông chiều từ bé đến giờ, đừng nói là đánh, làm đứt của nó một cọng tóc bà cũng không nỡ.
Nhưng sau khi nhận một gậy của cha Ngô sau lưng Ngô Oánh Oánh liền cảm thấy một trận bỏng rát, Ngô Oánh Oánh không tự chủ oa một tiếng khóc lớn, cô ta một bên ủy khuất một bên thở gấp nói: “Ba, sao người lại đánh con? Con cũng khó chịu lắm…Người sao không đi cấm mấy cái video trên mạng kia, lại ở trong này đánh con?”
“Nếu ta cấm được, đã cấm từ sớm!” Cha Ngô lớn giọng mắng lại.
Con trai con gái nhà mình đều bị lộ chuyện xấu, phản ứng đầu tiên của ông là cấm chiếu những cái video kia, nhưng mà ông cấm được sao? Bây giờ internet phát triển rộng rãi, chỉ cần một chút thông tin đã có thể truyền đi khắp nơi, dù có cấm cũng không được, cơ bản có người không cho ông cấm.
“Bà đừng cản tôi.” Thấy con gái cứng đầu không hiểu lý lẽ, nãy giờ vẫn cố nén giận, cha Ngô nổi nóng, hất mạnh tay của vợ mình ra nói: “hôm nay tôi phải đánh ch.ết đứa con gái bất hiếu này.”
Mẹ Ngo triệt để bị dọa sợ, nhưng sức của cha Ngô lớn, bà không tài nào kéo ông được. Mẹ Ngô nước mắt ròng ròng nhảy tới ôm Ngô Oánh Oánh vào lòng nói: “Ông muốn đánh thì đánh tôi trước đi, ông đánh ch.ết tôi đi, tôi không muốn sống! Con gái của tôi bị oan ức như vậy, ông là đồ máu lạnh lại còn muốn đánh nó.”
Ngô Oánh Oánh cũng rất ủy khuất, trong lúc nhất thời hai mẹ con ôm nhau khóc thành một đoàn.
“Bà, bà, bà cứ nuông chiều nó đi, nó sớm hay muộn cũng bị bà chiều hư!” Cha Ngô ném mạnh cây gậy vào góc tường, suy sụp ngồi xuống ghế.
Nếu như năm đó ông chịu dạy dỗ con bé một chút thì tốt biết mấy.
“Ba.” Biết mình không bị bệnh gì, Ngô Ngôn Tín đã khôi phục mấy phần lí trí: “Người đàn ông đó không phải là Tả Trí Viễn sao? Để hắn cưới chị, là được rồi. Với lại, con nghe nói công ty của Tả gia cũng rất khá, nếu chị có thể chiếm được cổ phần trong tay bọn hắn, vậy thì càng tốt, ba người nghĩ thử xem?”
Cha Ngô đau đầu dựa vào ghế nói: “Con gọi điện cho Tả gia đi.”
Ngô Oánh Oánh với mẹ Ngô cùng nín khóc, mẹ Ngô cũng biết được tâm tư của con gái mình, lúc trước chuyện Ngô Oánh Oánh định hạ dược bà cũng biết, nhưng nếu Ngô Oánh Oánh thuận lợi gả vào Tả gia, tương đương với làm bà chủ Tả, kia cũng không sai.
Ngô Oánh Oánh vốn đã có ý định này, bây giờ cô ta và Tả Trí Viễn đã gạo nấu thành cơm, với lại cũng không biết ai tung video của hai người lên mạng, Tả Trí Viễn muốn bác bỏ cũng không làm được.
Người nghe máy mà mẹ của Tả Trí Viễn.
Ngô Ngôn Tín đi thẳng vào vấn đề, kể hết sự tình lại một lần sau đó mới nói: “Ý của tôi là để cho chị tôi với Tả Trí Viễn mau chóng kết hôn, bác xem, có phải nên gặp mặt để trao đổi không, hai nhà chúng ta định trước thời gian?”
“Trao đổi chuyện gì chứ?” Mẹ Tả Trí Viễn giọng nói bén nhọn: “Ta thấy Ngô gia các người thật ghê tởm, nghĩ muốn được gả vào nhà họ Tả ư? Trí Viễn con ta vừa mắt cái gì thứ con gái lẳng lơ của mấy người? Cậu cũng không đái một bãi nước tiểu mà soi thử cả nhà các người có dạng gì.”
“Còn có.” Giọng điệu mẹ Tả Trí Viễn càng thêm chanh chua: “Nhanh chóng mang con gái của các người đến bệnh viện kiểm tr.a một chút, cũng không biết trên người có dính AIDS hay không, lại mang tai hoa cho con ta.”
Nói xong, mẹ Tả Trí Viễn cúp máy, mặc cho Ngô Ngôn Tín có gọi lại, Tả gia cũng không chịu nghe máy.
“Lây bệnh cho Tả Trí Viễn.” Mặt Ngô Oánh Oánh lúc xanh lúc trắng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ bị ai trắng trợn mắng mình như vậy.
Mẹ Ngô là người truyền thống, căn bản chính là một tiểu bạch hoa trong nhà kính. Cũng chưa thấy chuyện như vậy bao giờ, nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ là trên mặt đỏ rực chứng tỏ bà đang tức giận.
Ngô Ngôn tín gọi không được cho Tả gia, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn.
Tả Trí Viễn bắt máy ngay lập tức, cho dù Ngô Ngôn Tín có không thích người em này, nhưng dù sao cũng là người một nhà, giọng điệu của Ngô Ngôn Tín cũng không quá tốt, lạnh lùng mở miệng nói: “Tả Trí Viễn, Chuyện của chị gái tôi, anh có phải nên chịu trách nhiệm hay không?”
“Cậu nói là chuyện của Ngô Oánh Oánh?” Giọng điệu của Tả Trí Viễn vẫn trước sau như một bình tĩnh, thong dong.
Nghe thấy Tả Trí Viễn không phủ nhận, mọi người bên Ngô gia nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chuyện đó bản thân tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.” Tả Trí Viễn nói: “Ấn tượng của tôi đối với Ngô tiểu thư cũng rất tốt.”
Có hi vọng phải không? Ngô Oánh oánh nở một nụ cười nhẹ, trên mặt mẹ Ngô cũng hiện ra một ít vui mừng.
Chỉ có người người đàn ông nhận ra được sự khác thường, Ngô Ngôn tín lo lắng ngắt lời Tả Trí Viễn nói: “Ý của nhà chúng tôi là ván đã đóng thuyền, chúng tôi cũng không truy cứu, anh mau chọn ngày tốt cưới chị của tôi.”
“Việc này…” Giọng điệu Tả Trí viễn vẫn ôn hòa như cũ: “Không phải nên tìm đương sự sao? Các người tìm tôi làm gì?”
Ngô Oánh Oánh mơ hồ: “Đúng vậy, đó không phải em với anh sao?”
“Làm thế nào có chuyện đó được?” Tả Trí Viễn nói: “Người trong công ty của tôi đều biết, tôi bởi vì chuyện tình của Mục tiểu thư trước đó mà đau khổ sa sút tinh thần, Ngô tiểu thư cô không cần lại nói xấu tôi, lần này coi như quen biết nên tôi không truy cứu, cũng hi vọng Ngô tiểu thư có thể cùng người đàn ông trong video kết thành vợ chồng.”
Ngô gia đã không còn giá trị lợi dụng. hắn cũng không cần thiết phải dính lấy Ngô Oánh Oánh nữa.
“Anh không định thừa nhận đúng không?” Ngô Ngôn Tín hiểu được suy nghĩ của Tả Trí Viễn.
“Nếu là tôi làm, tôi nhất định sẽ thoải mái thừa nhận. Nhưng nếu người đó không phải tôi, vì sao tôi phải nhận thau nước bẩn này?" Âm thanh của Tả Trí Viễn tuy nhu hòa nhưng lại làm cho người ta cảm giác chính trực.
Đương nhiên đó là chỉ cảm giác của người đối diện, còn người Ngô gia nghe thấy, tất cả bọn họ đều cảm giác như nuốt phải Hoàng Liên(*), miệng nói không nên lời.
(*) Là một loại thuốc Bắc có vị rất đắng.
“Anh nói người đàn ông bị che mặt kia không phải mình?” Ngô Ngôn tín uy hϊế͙p͙ nói: “Nếu như tung video gốc ra, anh nghĩ như thế nào?”
“Cho dù là các người đăng, người đó đàn ông đó cũng không phải là tôi.” Tả Trí Viễn bình tĩnh đáp.
“Video clip.” Cha Ngô cảm thấy được tình huống không thích hợp. Tả Trí Viễn tự tin như vậy, khẳng định rất tự tin.
“Video clip…” Ngô Oánh Oánh xoa nước mắt, chạy về phía máy tính của mình, chạy được một nửa, Ngô Oánh Oánh trật chân, ngã trên mặt sàn.
Cha Ngô càng buồn bực, rống to giọng như muốn làm sập cả nóc nhà: “Video đâu?’
“Video con…Tả Trí Viễn bảo con xóa rồi!” Chính cô ta cũng cảm thấy xấu hổ khi làm cái đoạn video này, Tả Trí Viễn vừa nói xóa cô ta liền xóa bỏ hết. Hơn nữa, Tả Trí Viễn còn dùng phần mềm từ xa điều khiển máy tính của cô ta.
Tả Trí Viễn nói là sợ số liệu bị phục hồi, sẽ gây bất lợi cho cô ta.
Khi đó trong lòng Ngô Oánh Oán như được bôi mật, Cho nên, bây giờ cô ta mới phát hiện, không có video, ngược lại đối với cô ta là một loại uy hϊế͙p͙.
Tả Trí Viễn lúc này mới ho một tiếng nói: “Nếu tôi không phải là đương sự, như thế tôi cũng hiểu được cảm giác của các người đối với vị nam chính trong video kia phải nói rất đáng giận. Còn nếu đương sự là tôi, chỉ có thể nói một câu xin lỗi, tôi không hy vọng mình có một hôn lễ mạc danh kì diệu như vậy, càng không hi vọng mình vô duyên vô cớ hứng trọn vết bẩn này, thật xin lỗi không thể giúp được gì cho các người. Đúng rồi, này giờ toàn bộ cuộc nói chuyện tôi đã ghi âm, hị vọng các người về sau sẽ buông Trường Hải tôi, như vậy mọi người sau này vẫn là bạn bè, đúng không?”
Ngô Ngôn tín vốn định mắng, nhưng lại nhớ Tả Trí Viễn còn đang ghi âm, chỉ có thể nén giận mà tắt điện thoại.
“Ba…Ba con nhớ ra rồi, Mục Giai Nhan có đoạn video.” Ngô Oánh Oánh đột nhiên bừng tỉnh nhìn về cha mình.
“Sao cô ấy có được?” Ngô Ngôn Tín nhíu mày nhìn về phía Ngô Oánh Oánh.
“Chị, chị không muốn cô ta đính hôn với Tả Trí Viễn, nên kí gửi video kia qua cho Mục Giai Nhan.” Ngô Oánh Oánh nhìn Ngô Ngôn tín nói: “Lại nói, em không phải cũng không muốn Mục Giai Nhan đính hôn, sao bây giờ lại nhìn chị như vậy?”
Ngô Oánh Oánh nói xong lại ủy khuất, trừng mắt nhìn Ngô Ngôn tín: “Nếu không phải các người một tên hai tên đều thích Mục Giai Nhan chị cần gì phải làm như vậy? Hơn nữa, Mục Giai Nhan hôm trước bị mọi người phát hiện…”
“Là do Giai Nhan bị hạm hại.” Ngô Ngôn Tín khinh miệt liếc mắt nhìn Ngô Oánh Oánh: “Với lại, tất cả mọi người đều biết Tả Trí Viễn ép buộc Mục Giai Nhan, chị tính cái gì? Chị bảo quyến rũ ai, nói trắng ra là thấp kém, lại nói, chuyện của Mục Giai Nhan cũng không tới mức bị hơn mười triệu người biết được như chị,…”
Ngô Ngôn tín còn chưa nói xong, đã bị mẹ Ngô tắt một cái.
“Có người nói vậy với chị mình à?” Trong mắt mẹ Ngô hiện lên một tia không tia quang mang. Oánh Oánh nói không sai, Ngô Ngôn tín đã bị tiểu yêu tinh Mục Giai Nhan kia mê hoặc tâm trí rồi.
Ngô Ngôn Tín nghiêng mặt qua một bên: “Nếu không phải chị cứ không cho Mục Giai Nhan sắc mặt tốt, thì bây giờ tôi với cô ấy không phải đã thành đôi rồi sao? Ngược lại tiện nghi cho Tả Trí Viễn.”
“Với cái tính lẳng lơ của Mục Giai Nhan, cái đức hạnh câu tam đáp tứ, em nghĩ mình với cô ta có khả năng thành đôi như thế nào? Em cho là mình nắm giữ được cô ta sao?” Bị em trai của mình khinh bỉ như vậy, Ngô oánh Oánh triệt để mất lí trí.
“Ngậm hết miệng lại!” Nhìn ba người ầm ĩ thành một đoàn trước mắt, cha Ngô rốt cuộc nhịn không được cầm hết đồ trên tay mình ném xuống sàn nhà.
Toàn thân cha Ngô đều run run, giống như rất tức giận, lại giống như bởi vì sắp không nhịn phát bệnh.
“Để ta điện cho Mục lão gia tử bên kia thử.” Cha Ngô mặt như tro xám.
Lúc đó, Mục Uẩn Ngạo đang kéo Mục Giai Âm đi câu cá.
“Ông Mục gần đây sức khỏe có tốt không?” Cha Ngô cực kì khách khí hỏi.
“Người già rồi, cơ thể ngày càng thoái hóa, tốt thế nào được?” Mục uẩn Ngạo cười hỏi: “Như thế nào hôm nay lại nhớ tới lão già tôi đây?’
Mục Giai Âm im lặng ở một bên nghe.
“Mục lão khách khí.” Cha Ngô chỉ cảm thấy thái độ này của Mục Uẩn Ngạo thật sự quá mơ hồ không rõ ràng: “Chỉ là hôm nay tôi quả thật có một việc nhờ ông.”
“Có chuyện gì mà ông già tôi có thể giúp được cơ chứ?” Mục Uẩn Ngạo kinh ngạc nói: “Ông nói.”