Chương 70-2: Lập gia đình & Chân Phó Dương & tai nạn xe cộ (2)

Edit: kimphuong172839
Bên trong phòng.
Trưa mai, Chân Phó Dương sẽ trở lại, Mục Giai Âm đã xác định cô phải đi gặp Chân Phó Dương. Nhưng Mục Giai Âm vẫn còn có chút thấp thỏm vì ngày mai cũng là ngày Quyền Thiệu Viêm đi công tác về, lỡ như bị Quyền Thiệu Viêm bắt gặp thì làm sao bây giờ?


Nghĩ tới đó, Mục Giai Âm gọi điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, bây giờ bên này còn là buổi trưa, nhưng bên Quyền Thiệu Viêm cũng đã là mười một giờ đêm rồi.


“Anh đã ngủ chưa? Vậy em cúp điện thoại.” Mục Giai Âm nghe giọng nói của Quyền Thiệu Viêm mang theo vẻ buồn ngủ, thầm mắng mình không cẩn thận. Mới vừa rồi cô nghĩ bây giờ là thời gian ăn cơm của Quyền Thiệu Viêm nên mới cố ý gọi điện thoại, kết quả lại quên chuyện chênh lệch múi giờ.


“Đừng cúp, anh nhớ em lắm.” Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm còn mang theo vài phần lười biếng của người đang ngủ bị đánh thức.
Mặc dù có chút ngủ gật, thế nhưng anh lại không bỏ được cuộc gọi của cô.
Mặt Mục Giai Âm có chút hồng: “Em cũng nhớ anh.”


Đôi môi Quyền Thiệu Viêm khẽ nhếnh lên trên. Hiện tại nghe được Mục Giai Âm nói câu nói này không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng ấm lòng.
“Chiều nay anh sẽ trở về, ngoan, ở nhà chờ anh.” Trong giọng nói Quyền Thiệu Viêm mang theo vui vẻ rất rõ ràng.


Tâm trạng thấp thỏm của Mục Giai Âm cũng không khỏi tốt hơn nhiều: “Quyền Thiệu Viêm, buổi sáng em mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ xác định đứa bé là con trai.” Mục Giai Âm nhỏ giọng nói: “Chuyện này em còn chưa cho ông nội của em và anh biết đâu.”


available on google playdownload on app store


“Ừ, còn em thì sao? Thân thể em như thế nào, ăn cơm trưa chưa?” Quyền Thiệu Viêm phản ứng nhàn nhạt, theo anh con trai hay con gái đều như nhau. Nhưng đoán chừng ông nội sẽ vui mừng đến vài ngày.


“Ăn rồi.” Trong giọng nói của Mục Giai Âm lộ ra vẻ ngọt ngào: “Quyền Thiệu Viêm, hôm nay em sờ đứa bé, cảm thấy hình như đứa bé bỗng nhúc nhích.”


“Ảo giác đi.” Quyền Thiệu Viêm phân tích rất lý trí: “Mấy ngày trước lúc gặp bác sĩ, bác sĩ không phải đã nói giai đoạn này đứa bé dù có máy thai cũng rất khó cảm nhận được.”
Mục Giai Âm soi mói: “Anh cũng nói là rất khó, rất khó lại không có nghĩa là không có.”


“Phải, em nói cũng đúng.” Quyền Thiệu Viêm lên tiếng.
“Anh có muốn nói vài câu với con không?” Mục Giai Âm vuốt bụng, ngọt ngào hỏi Quyền Thiệu Viêm.
Nói chuyện? Quyền Thiệu Viêm cau mày: “Anh không lời nào để nói. Vẫn là hai chúng ta nói chuyện đi.”


…Đây là lời mà người làm cha nên nói sao? Mục Giai Âm không thuận theo, đặt điện thoại trên bụng nói: “Nhanh lên một chút, nói chuyện với con trai của chúng ta!”


Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, tốn sức suy tư thật lâu. Rất rõ ràng hiện tại đứa con nhà mình có hình thành ý thức hay chưa đều không thể xác định, nói chuyện với con không phải phí công sao? Nhưng bên kia, Mục Giai Âm lại đang chờ, rất lâu sau đó Quyền Thiệu Viêm mới nói: “Con trai, ta là ba con.”


“Tốt lắm, nói xong.” Quyền Thiệu Viêm rất máy móc nói.
“Đây tính là cái gì vậy? Chào hỏi con trai sao?” Mục Giai Âm dở khóc dở cười. Dầu gì Quyền Thiệu Viêm cũng nên nói một tiếng, con trai, ba rất nhớ con, con mau ra đời… các loại.


Nhưng mà, chỉ một lát sau, Mục Giai Âm mới vui mừng nói: “Quyền Thiệu Viêm, đứa bé mới vừa đá em.”
“Ảo giác?” Quyền Thiệu Viêm lại nhìn ra bên ngoài, Mục Giai Âm có phải nên đi ngủ hay không?
“Thật sự, Quyền Thiệu Viêm!” Mục Giai Âm nói: “Bụng của em mới vừa căng lên một chút.”


Mục Giai Âm thật cao hứng, Quyền Thiệu Viêm cười nhẹ nói: “Ngày mai, anh trở về tự mình xem.”


Mục Giai Âm nghĩ đến lần đầu tiên và lần thứ hai đứa bé máy thai đã bị Quyền Thiệu Viêm bỏ lỡ, không khỏi bỉu môi nói: “Ban đầu anh còn nói là một năm nhiều nhất đi công tác một tuần, nhưng bây giờ anh đã đi công tác mấy lần rồi? Thời gian sớm đã vượt qua một tuần.”


“Gần đây có mấy vụ án tương đối lớn, vượt qua là tốt rồi.” Quyền Thiệu Viêm nói: “Ban đầu em rất không vui khi anh cứ ở nhà, tại sao bây giờ lại nghĩ như thế?”
Ban đầu là ban đầu...... Ai bảo lúc trước Quyền Thiệu Viêm có tiếng xấu bên ngoài đây?


Hơn nữa, ban đầu cô lại không thương Quyền Thiệu Viêm. Hiện tại...... Không giống nhau chứ sao.
Mục Giai Âm khe khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến ngày mai Quyền Thiệu Viêm có lẽ còn có nhiệm vụ, Mục Giai Âm liền muốn cúp điện thoại.


Trước khi cúp điện thoại, Mục Giai Âm đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Quyền Thiệu Viêm em nói cho anh một chuyện, anh đừng tức giận.”
“Em lại đi gặp Đàm Tân Kinh?” Quyền Thiệu Viêm theo bản năng nói.
“Đúng vậy.” Giọng Mục Giai Âm mang theo vài phần ngạc nhiên, Quyền Thiệu Viêm thật là liệu sự như thần.


Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm bỗng nhiên từ ôn hòa biến thành âm trầm, không trách được những ngày qua hai mí mắt mắt anh cứ nhảy. Thì ra là bởi vì chuyện này: “Lại gặp mặt? Ừ?”
Chữ ừ cuối cùng mơ hồ có mùi vị uy hϊế͙p͙.


“Em là vạn bất đắc dĩ thôi.” Nghe được Quyền Thiệu Viêm không vui, Mục Giai Âm tranh thủ thời gian giải thích nói: “Em là xin anh ấy giúp đỡ.”
Mục Giai Âm nghĩ đến mấy ngày trước nghe được một chuyện, vội vàng nhỏ giọng nói cho Quyền Thiệu Viêm.
Chuyện này là Mục Ngọc Trác nhắc tới.


Tạm thời Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác sống tại một căn hộ ở thành phố A, bên nhà tổ Mục gia vẫn luôn không có tìm đến, hàng ngày hai người bọn họ sống vô cùng bình thản. Chỉ là thỉnh thoảng Mục Giai Âm sẽ để cho bọn họ tới nhà cô ở.


Mấy ngày gần đây Quyền Thiệu Viêm không có nhà, hiển nhiên Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác cũng ở chơi lâu hơn vài ngày.
Có một ngày, Mục Giai Âm vốn định làm cơm tối đơn giản là món cơm rang trứng, nhưng trong nhà lại không có trứng gà, Bạch Tự Di liền chủ động đi xuống lầu mua.


Khi không có mẹ ở bên cạnh nhìn, Mục Ngọc Trác chớp đôi mắt tò mò nhìn Mục Giai Âm hỏi: “Chị, chị là vô tình gặp được chủ tịch hả?”
Lúc ấy Mục Giai Âm sửng sốt một chút mới nói: “Chị chỉ vô tình gặp được, tại sao muốn nói chị là chủ tịch?”


Cô miễn cưỡng có thể xem như vô tình gặp được chủ tịch tương lai...... Nhưng mà Mục Ngọc Trác là từ địa phương nào “tuệ nhãn biết anh hùng” nhìn ra cô có khí chất chủ tịch?


“Em cũng chỉ tình cờ nghe Mục Uẩn Lễ nói.” Nhắc tới Mục Uẩn Lễ, Mục Ngọc Trác liền liếc mắt xem thường. Ngay sau đó liền xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Chị, năm đó thỉnh thoảng em sẽ đi ra ngoài trộm gì đó của nhà người ta, nhiều nhất là trộm nhà Mục Uẩn Lễ, có một lần khi em bò vào phía dưới phòng Mục Uẩn Lễ, nghe được Mục Uẩn Lễ nói Mục Uẩn Ngạo nơi đó có thể có công ty, em lại vô tình gặp được chị đi làm ở đây, mới hoài nghi, chị có thể là chủ tịch.”


“A, đúng rồi chị, em còn mơ mơ hồ hồ nghe được bọn họ nói cái gì Mục Uẩn Ngạo phát bệnh tim tử vong...” Mục Ngọc Trác nói: “Cho nên, ông nội Uẩn Ngạo đã ch.ết rồi sao?”


Mục Giai Âm lắc đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện. Lúc ấy cô và Đàm Tân Kinh cũng đều không có điều tr.a người trong nhà, càng không có nghĩ tới những thân thích bắn đại bác cũng không tới “Bà con xa“.
“Em còn nghe được cái gì?” Mục Giai Âm cấp thiết mà hỏi.


Mục Ngọc Trác không biết tại sao Mục Giai Âm lại nóng vội như thế với cái vấn đề này, liền tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói: “Lúc đó em đặc biệt sợ bị phát hiện, Mục Uẩn Lễ đánh người rất lợi hại vì vậy em một lòng muốn vội vàng bò trở về, cho nên cũng không có cẩn thận nghe. Nên không nghe thấy cái gì nữa.”


Mục Giai Âm có chút thất vọng, tiếp tục hỏi: “Em có nhớ chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu không?”
“Em không nhớ rõ thời gian.” Mục Ngọc Trác gãi gãi đầu nói: “Khoảng mấy tháng trước thôi.”


Mục Giai Âm hướng dẫn từng bước: “Rốt cuộc mấy tháng? Ngọc Trác, em tốt nhất suy nghĩ kĩ một chút, chuyện này đối với chị rất quan trọng.”


Đối với chị Giai Âm rất quan trọng sao? Mục Ngọc Trác cẩn thận tự hỏi: “Có thể trước một tháng khi chị nhận em? Dù sao sẽ không vượt qua ba tháng, có khả năng là một hai tháng thôi.”


Mục Ngọc Trác thật sự là nhớ không nổi quá nhiều, Mục Ngọc Trác có chút ảo não, sớm biết chị Giai Âm cần nội dung cuộc nói chuyện đó như vậy, lúc đó cậu nhất định phải nhớ thời gian, còn có nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện.
Nhưng mà những thứ này cũng đủ để Mục Giai Âm cảnh giác.


Mục Giai Âm kể lại tất cả mọi chuyện cho Quyền Thiệu Viêm mới nói: “Anh có nhớ ngày đó ông nội em bệnh tim tái phát...... Em vẫn luôn hoài nghi có thể là có người giở trò.”


Thẳng thắn mà nói...... Cô cảm thấy chuyện của mình làm, hẳn không đủ chạm tới ranh giới cuối cùng trong lòng ông nội. Cả đời ông nội ở trong chính trường lăn lộn, sóngto gió lớn gì chưa từng thấy qua, kiếp trước ông nội cứ như vậy ch.ết đi, cô vẫn luôn rất hoài nghi.


“Anh nói xem, chuyện của công ty rất bí ẩn, ngay cả em ông nội đều không nói cho, tại sao chú sẽ biết? Hơn nữa chú còn nhắc tới chuyện bệnh tim của ông nội em, em cảm thấy có chút kỳ hoặc, sau đó em nhờ Đàm Tân Kinh theo nhánh này đi thăm dò.” Mục Giai Âm đột nhiên cười cười nói: “Kết quả, Đàm Tân Kinh tr.a xét chừng mấy ngày nhưng không tr.a được gì, dưới cơn nóng giận anh ấy đến thẳng nhà chú em trộm một lần, cái gì quỹ bảo hiểm, máy vi tính cũng không bỏ qua cho. Ngay cả đồ cưới của bác gái em anh ấy cũng không tha.”


Những thứ đó đang để ở trong ga-ra tại nhà, cô không dám để cho những thứ này ra ánh sáng, một khi ra ánh sáng, không phải liền xác định chuyện ăn trộm này là cô làm sao?
Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng, nghe qua Mục Giai Âm rất hài lòng với Đàm Tân Kinh?


Mặc dù anh thừa nhận...... Không hổ là người anh bồi dưỡng, làm việc rất có phong cách của anh.


“Nhưng mà lần này thật đúng là tìm được một ít đồ vật.” Mục Giai Âm nói: “Một trong các tủ bảo hiểm ngoại trừ chứa vàng, còn cất giấu vài bản giấy tờ. Trong đó có một bản giấy tờ có thông tin của chị hai em, chị hai đã cho chú năm trăm vạn.”


“Em hoài nghi chị hai em?” Quyền Thiệu Viêm hỏi.
“Có một chút.” Bây giờ cô như chim sợ ná, dù sao Quyền Thiệu Viêm cũng hiểu biết cô, Mục Giai Âm không che giấu chút nào nói: “Hơn nữa, chị hai hẳn là không có nhiều tiền như vậy, anh nói xem chị hai có phải thu hối lộ hay không?”


Hiện tại quốc gia kiểm tr.a nghiêm khắc, ngộ nhỡ tr.a ra được, có thể bọn họ cũng không giúp được chị hai.
Mấy ngày nay Mục Giai Âm vẫn luôn thấp thỏm, có nên nói cho ông nội biết chuyện này hay không?


Nhưng lỡ như tiền kia là chị hai tự mình kiếm được, như mua cổ phiếu hay đầu tư buôn bán gì đó... Chuyện này truyền đi lại ảnh hưởng quan hệ của cô và chị hai, hơn nữa bên kia chú lại hoài nghi cô. Chú vốn là du côn vô lại nổi tiếng trong giới, dây dưa vào, chính cô đều cảm thấy sợ sợ.


Ấn tượng duy nhất của Quyền Thiệu Viêm về Mục Giai Thu chính là hôm sau khi anh kết hôn, ở ngoài phòng bệnh, Mục Giai Thu mập mờ đề nghị anh ly hôn với Mục Giai Âm. Sau chuyện này, anh đối với Mục Giai Thu chỉ còn có chán ghét.


Chỉ tiếc mấy người Hàn Tử Kiên không có nghe cuộc đối thoại của Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm.
Nếu không, nhất định bọn họ có thể tương đối khẳng định với Quyền Thiệu Viêm.


Quan hệ của Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Thu...... Không, phải nói là quan hệ của Mục Giai Thu và Quyền Thiệu Viêm chính là Mục Giai Thu thích Quyền Thiệu Viêm. Chuyện như vậy bọn họ đều nhìn ra, chỉ có Quyền Thiệu Viêm cho tới bây giờ đều thờ ơ với phụ nữ mới không hiểu được.


Lại nói, hiện tại chỉ có duy nhất hai người phụ nữ vào được mắt Quyền Thiệu Viêm.
Một người là Hướng Tình, tất cả mọi người đều cảm thấy người này rất đặc biệt, thế cho nên Quyền Thiệu Viêm đã không cách nào bỏ qua ánh sáng của cô ấy.


Một người khác là Mục Giai Âm......Nguyên nhân vẫn còn đang nghiên cứu.
Ba người Hàn Tử Kiên sẽ tùy thời báo cáo tình huống cho mọi người.






Truyện liên quan