Chương 8: Ra Đi
Sau khi tiếng súng kia vang lên, đám người kia cũng chạy gần đến nơi.
Cô nắm lấy tay Tống Tử Ngôn, kéo anh chạy đi.
- Tống Tử Ngôn\, chúng ta phải chạy\, tôi và anh nhất định phải sống.
Tôi phải sống để báo hù cho Tiểu Mẫn\, còn anh\, anh phải sống\, đợi tôi nhớ ra anh\, báo ân cho anh.
Cô tay kéo Tống Tử Ngôn chạy đi, đám người kia đuổi theo ngày càng gần, Tống Tử Ngôn thì chạy ngày càng chậm.
Ngoảnh đầu lại, cô thấy phần áo ở bụng Tống Tử Ngôn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, khuôn mặt Tống Tử Ngôn cũng đã dần trắng bệch đi.
Tống Tử Ngôn chạy chầm chậm, nhìn cô mà nói, giọng yếu ớt:
- Tôi đã bị thương rồi\, không chạy được nữa.
Mang theo tôi\, em sẽ không chạy được đâu.
Bỏ tôi lại\, chạy đi\, ân tình tôi trao cho em\, em chỉ cần sống sót là đã trả được cho tôi rồi.
Câu nói của Tống Tử Ngôn làm cô nhói đau, không biết vì sao mà cô bỗng dưng thấy đau đến vậy.
Cô cố chấp, không muốn vứt bỏ Tống Tử Ngôn lại, cô biết nếu không chạy được, Tống Tử Ngôn đều phải chịu chung một số phận - ch.ết.
Cô không đành lòng nhìn người khác phải hi sinh vì mình.
Trước là Nhĩ Tiểu Mẫn, sau là Tống Tử Ngôn, nếu hai người này lần lượt vì cô mà phải bỏ mạng, cô làm sao có thể chịu đựng được.
Cố chấp kéo theo Tống Tử Ngôn, cô hằn giọng, nói:
- Tôi đã mất Tiểu Mẫn\, bây giờ không thể mất thêm cả anh nữa.
Bây giờ tôi tuy không thể nhớ ra anh là ai nhưng trái tim của tôi cho tôi biết\, anh là một người rất quan trọng đối với tôi\, nếu bỏ lại anh\, tôi sẽ hối hận cả đời.
Nghe cô nói, Tống Tử Ngôn lại khẽ cười, có chút mãn nguyện mà nói:
- Có thể để em cảm thấy tôi là người quan trọng đối với em\, tôi đã mãn nguyện rồi.
Tổng Tử Ngôn nói xong dừng hẳn lại, cúi đầu xuống một chút, ngoảnh lên khẽ cười, một nụ cười tuy buồn bã nhưng lại mang theo một miền hạnh phúc nho nhỏ ánh lên.
- Chạy đi\, tôi chạy không nổi nữa\, tôi chỉ có thể giúp em đến đây thôi.
Nếu có thể sống sót\, tôi chỉ mong em có thể vĩnh viễn không quên tôi lần nào nữa.
Việc cuối cùng tôi có thể làm giúp em bây giờ là giúp em cầm chân bọn họ một chút\, cho em thêm chút thời gian để chạy mà thôi.
Chạy đi\, Vy Vy.
Câu cuối cùng, Tống Tử Ngôn giọng vô cùng dịu dàng, mang theo chút buồn bã, đẩy cô ra trước khi bọn người kia xông đến.
Cô quay đầu nhìn lại, định kéo theo cả Tống Tử Ngôn, không muốn bỏ Tống Tử Ngôn lại nhưng đã muộn, bọn người kia dã ập đến, Tống Tử Ngôn đang dùng phần sức lực cuối cùng để cầm chân bọn họ, quay lại nhìn cô mà hét lớn:
- Chạy đi.
Đó là câu nói cuối cùng mà Tống Tử Ngôn nói với cô, cô nhìn tình hình là biết rồi.
Trên mắt rơi xuống giọt nước mắt, cô không kịp lau, không thể theo cảm tính nữa, cắm đầu chạy.
Cô muốn cứu Tống Tử Ngôn nhưng cô biết nếu mình quay lại, không những không giúp được gì mà còn khiến sự hi sinh của Nhĩ Tiểu Mẫn tan thành mây khói.
Nước mắt vẫn cứ thế rơi, cô vẫn cứ thế chạy, trong lòng không thể ngừng được sự chua xót và đau đớn..
" Vy Vy, tôi chỉ có thể giúp em như vậy thôi.
Hãy sống thật tốt và xin em đừng bao giờ quên tôi nữa."
Tống Tử Ngôn trước khi bị bọn người kia giết ch.ết thì nở một nụ cười mãn nguyện mà thầm nghĩ trong đầu, sau đó nhắm mắt, tim không còn đập, linh hồn tan biến.
" Hộc...hộc..."
Cô cắm đầu cắm cổ chạy, chạy thục mạng, không ngừng nghỉ, không biết mình dang chạy đi đâu nhưng cô vẫn cố gắng chạy, cốt để thoát được đám người kia, sống sót.
Mạng sống này của cô là do nhiều người đánh đổi để giữ lấy, cô không thể ch.ết một cách lãng nhách được, thù còn chưa báo, cô làm sao can tâm ch.ết chứ?
Cô chạy mãi, cho đến khi trước mặt là một vực thẳm, cô mới dừng lại.
Cô chạy như vậy, cuối cùng lại chạy đến bờ vực.
Trước là vực thẳm, sau là kẻ thù, ông trời không lẽ muốn triệt đường sống của cô hay sao?
- Bắt cô ta lại\, không được để cô ta thoát.
Cô ta là đồ chơi của các ngươi tối nay đấy\, dừng để cô ta thoát.
Tiếng Phương Linh Nhi lanh lảnh vang lên bên tai cô.
Thì ra, số phận dã định sẵn là cô phải ch.ết.
Trời muốn triệt đường sống của cô, cô cũng chẳng biết phải làm như thế nào.
Giây phút trước khi đám người kia ập đến, cô đã đưa ra quyết định rồi.
Thay vì phải ch.ết một cách nhục nhã trong tay kẻ thù, cô thà nhảy vực ch.ết còn hơn.
Cái chế của cô vẫn sẽ làm người nhà và bạn bè đau lòng nhưng ít nhất, cô sẽ không liên lụy đến gia đình, không phải ch.ết trong tay kẻ thù.
" Cha mẹ, con xin lỗi, con phải đi trước một bước.
Con đáng lẽ nên nghe lời cha mẹ và các anh, không tham gia chuyến du lịch ngoại khóa này."
Cô nghĩ xong thở dài một cái, nước mắt nhỏ thành giọt.
" Quang Duy, Tiểu Mẫn, Tống Tử Ngôn, xin lỗi, không thể báo thù cho mọi người.
Tôi ngay bây giờ sẽ xuống tìm mọi người đây."
Cô nghĩ xong gieo mình xuống vực thẳm, nhắm đôi mắt lại, không còn nghĩ gì nữa.
Nước mắt của cô theo cô rơi xuống vực thẳm.
Đám người kia chạy đến cũng chỉ có thể trông thấy cảnh cô tự mìn nhảy xuống vực mà thôi.