Chương 11: Tiểu Thiếu Gia Thủy Gia

Tống Gia
- Tiểu thư\, vệ sĩ của Tống Gia không cho chúng ta qua.
Chiếc xe đưa cô đến Tống Gia bị hai vệ sĩ chặn lại, tài xế dừng lại xong quay qua nói với cô, vẻ mặt có chút bối rối.
- Mở cửa xe\, tôi sẽ xuống xe.


Cô nhìn người tài xế, ánh mắt gần như không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, giọng nói có chút lạnh.
Tài xế nghe cô nói thì lập tức xuống xe và vòng ra mở cửa cho cô xuống.
" Cộp..."
Tiếng giày cao gót chạm đất vang lên rất nhỏ.


Cô bước xuống, nhìn thẳng về phía biệt thự của Tống Gia, khẽ cười một cái.
Người mà cô muốn gặp, rất nhanh thôi cô sẽ gặp lại được rồi.
Cô đi thẳng về phía trước, hai vệ sĩ kia quả thật không muốn cho cô qua, cản cô lại.
Không để cho hai người kia lên tiếng, cô nói luôn thân phận của mình ra:


- Tôi là Nhị Tiểu thư của Dạ Gia\, đến để gặp Tống Nhị Thiếu gia.
Trong ký ức của cô, nếu cô nhớ không nhầm thì Tống Tử Ngôn đã đặt ra một điều luật, nội dung là cho dù bất kỳ lúc nào, chỉ cần cô đến thì Tống Gia không có bất kỳ ai được phép ngăn cản cô.


Lúc đầu thì cô thấy cái điều luật này không cần thiết lắm nhưng bây giờ thì cô lại thấy nó quả thật hữu dụng vô cùng.
- Nhị Tiểu thư Dạ Gia? Cô muốn giả mạo thì cũng nên tìm hiểu chi kỹ chứ.


Dạ Gia chỉ có duy nhất một vị Tiểu thư là Lệ Ánh Yên\, lấy đâu ra thêm một vị Nhị Tiểu thư nữa chứ?
Cô cứ tưởng chỉ cần nói ra thân phận của mình là được nhưng không ngờ hai người này dường như là người mới, không biết đến điều luật kia.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng bọn họ không nhận ra cô nhưng Tống Tử Ngôn cô nhất định phải gặp được.
Giọng mạnh hơn một chút, cô nói với hai người kia:
- Không lẽ Đệ Nhị chưa từng nói với mấy người rằng Dạ Gia thực chất có hai vị Tiểu thư sao?


Đệ Nhị là một trong hai Quản gia của Tống Gia, cô còn nhớ rằng trước đây, mọi mệnh lệnh của Tống Tử Ngôn đều được người này truyền đạt xuống bên dưới.


Vì là một trong số 30 vệ sĩ được đích thân Tống Tử Ngôn chọn ra từ trong trại trẻ mồ côi, cho vào quân đội huấn luyện nên Đệ Nhị là một người vô cùng trung thành, chuyện không truyền đạt đi mệnh lệnh của Tống Tử Ngôn là không thể.


Bọn người kia nghe thấy từ Đệ Nhị, mặt liền biến sắc, có chút sợ hãi:
- Cô...!sao cô biết đến Đệ Nhị?
Cô cười nhẹ một cái, nhìn thẳng hai tên vệ sĩ kia mà nói:
- Tại sao tôi biết? Không phải vừa nãy nói rất rõ rồi sao?


Trong khi hai tên vệ sĩ kia đang lung lay tư tưởng, thật sự định để cô vào bên trong rồi thì từ bên trong, một người nói vọng ra, thay đổi suy nghĩ của hai vệ sĩ đó:
- Hai người thật sự định tin lời cô ta à? Đệ Nhị là Quản gia của Tống Gia chúng ta\, cho dù là người ngoài thì ai cũng biết.


Nếu cô ta nói là sự thực thì vì sao Đệ Nhị vẫn chưa nói chuyện đó với chúng ta chứ?
Hai vệ sĩ kia nghe lời tên vệ sĩ ở bên trong, có chút tán thành rồi lập tức thay đổi suy nghĩ, tức giận nói lớn tiếng với cô:


- Cô thật sự cho bọn tôi là kẻ ngốc à? Tống Gia này đâu phải là loại người nào cũng có thể vào đâu? Lại dám giả mạo Dạ Gia để vào câu dẫn Nhị Thiếu gia\, lá gan cũng to lắm.
Cút.


Một trong hai tên đó tức giận đẩy cô một cái, sức của hắn thì mạnh mà cô thì vừa mới ốm dậy, còn đang bị thương nên loạng choạng rồi ngã xuống đất một cái rất mạnh.


- Không lẽ hôm nay thật sự không thể không dùng đến vũ lực sao? Thật là\, chỉ muốn gặp Tử Ngôn một lần\, không phải khó đến mức đấy chứ? Đám người này\, sống không muốn mà lại muốn ch.ết\, não có vấn đề rồi sao?
Cô nghiến răng thật chặt, lầm bầm nói, giọng vô cùng nhỏ.


Khi nãy, từ lúc đám người này nghi ngờ thân phận của cô thì cô đã tức giận rồi, bây giờ bọn họ còn dám đẩy cô một cái làm cô tức càng thêm tức.
Cô mở túi sách ra, vừa mới rút được khẩu súng lục ra thì đột nhiên có tiếng xe ô tô vang lên bên tai.
" Két..."


Tiếng xe phanh gấp vang lên, tiếng rất chói tai làm cô phải đưa tay lên che lấy hai tai của mình, tay phải vẫn đang cầm súng.
Từ trên xe, một người đàn ống bước xuống, vẻ mặt ngạc nhiên đến tột độ:
- Dạ Nhị Tiểu thư? Sao cô lại ở đây\, không lẽ cô lấy lại được ký ức rồi à?


Người vừa nãy xuống xe, giọng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhưng thấy cô đang ngã dưới đất, sắc mặt liền thay đổi, trở nên có phần đáng sợ:
- Sao cô lại ngã dưới đất rồi? Là ai làm?


Lúc đầu cô hơi ngạc nhiên khi thấy người kia nhưng chỉ vài giây sau, cô đã nhớ ra rằng mình có quen người này.


Thủy Thiên Quân - Tiểu Thiếu gia của Thủy Gia, trợ lý của Tống Tử Ngôn kiêm Công tử của Thượng Nam, đồng thời cũng là người mà cô từng cứu vào năm cô 4 tuổi khi hắn bị mấy tên Thiếu gia của mấy gia tộc khác trêu chọc.


Sau lần cứu người đó, cô chưa từng gặp lại Thủy Thiên Quân một lần nào nữa, cũng không biết rằng Thủy Thiên Quân có còn nhớ cô là ân nhân của hắn không.
Vốn dĩ cô biết thân phận của Thủy Thiên Quân là ở kiếp trước, cô từng nghe anh trai của mình nhắc đến và từng xem qua ảnh của hắn.


Quả thực thì lúc ấy cô vẫn chưa nhớ ra Tống Tử Ngôn, chỉ biết rằng đó là người của gia tộc lớn và nghĩ rằng đường đường là Tiểu Thiếu gia của một gia tộc lớn như Thủy Gia mà lại chọn làm trợ lý cho người khác, việc đó đã làm cô thắc mắc khá trong một thời gian dài nên cô vẫn nhớ đến Thủy Thiên Quân lâu hơn một chút.






Truyện liên quan