Chương 13: Tương Phùng
Thủy Thiên Quân dẫn cô vào bên trong, vừa bước vào đến phạm vi của sân nhà Tống Gia thì cô đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc đang đi lại bên ngoài sân.
Cô bước vào, bọn họ như có hẹn sẵn, đứng sững lại, quay đầu nhìn về phía của cô, đôi mắt mở to hết cỡ, tỏ rõ sự ngạc nhiên, có vài người buột miệng nói ra nhưng lại ngạc nhiên đến mức nói không thành câu:
- Dạ...!Dạ Nhị Tiểu thư\, cô....
Những người dừng lại và nhìn cô toàn bộ đều là người cô quen biết.
Cô có thể nhận ra hết tất cả những người kia, đại khái có thể đoán được trong đầu họ đang nghĩ cái gì.
Khẽ cười một cái, cô nói một câu tựa như đang chào nhưng thực chất lại là một câu trả lời cho những suy nghĩ trong đầu của bọn họ:
- 3 năm không đến\, mọi người vẫn không ai rời đi.
Sau này tôi sẽ đến đây nhiều\, lại làm phiền mọi người rồi.
Câu đằng sau mà cô nói thực chất là một câu mà cô đã từng nói với bọn họ, cô cũng không nhớ chính xác là vào lúc mình mấy tuổi, chỉ nhớ rằng khi đó cô còn rất nhỏ tuổi và lúc mà cô nói ra câu ấy, bọn họ ai cũng đều tròn mắt ngạc nhiên, hệt như bây giờ.
Quả thực thì cô là vị Tiểu thư đầu tiên đến mà lại chào hỏi những người hầu như bọn họ, vì vậy câu nói này của cô đã khiến bọn họ nhớ đến rất lâu.
Khoảnh khắc mà câu nói này được nói ra một lần nữa, họ biết rằng cô đã nhớ lại tất cả.
Những người đó như thể tâm linh tương thông, nghe cô nói xong không ai bảo ai, tất cả đều cúi đầu, làm động tác mời khách vào trong nhà.
Cô lúc ấy cũng chỉ khẽ cười thêm một cái nữa rồi bước vào bên trong, để Thủy Thiên Quân đi theo phía sau cũng cười nhẹ một cái, nụ cười của Thủy Thiên Quân lúc ấy cũng chỉ thoáng qua một cái rồi liền biến mất.
Phòng sách của Tống Gia
" Cách..."
- Tiểu Tử Ngôn\, có khác đến tìm cậu này\, mau xem xem là ai đến.
Mở của Thư phòng và bước vào bên trong, Thủy Thiên Quân lời lẽ trêu chọc nói với Tống Tử Ngôn Cô bước vào trong, trông thấy bóng dáng một người con trai đứng trên tầng hai của phòng sách, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, mái tóc đen tuyền tay đang cầm một quyển sách dày cộp, dường như đang đeo kính, quay lưng về phía cô và Thủy Thiên Quân.
Bóng dáng đó cô vô cùng quen thuộc, chỉ cần lướt qua là đã biết đó chính là người mà cô muốn gặp - Tống Tử Ngôn.
Nghe thấy câu trêu chọc của Thủy Thiên Quân, Tống Tử Ngôn không quay lại mà vẫn cắm mặt nhìn vào quyển sách kia nhưng rồi vẫn đáp lại:
- Thủy Thiên Quân\, cậu có phải lại muốn đi đến Hoang mạc Sahara thêm một lần nữa nên mới dám gọi tôi như vậy phải không?
Câu nói không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào của Tống Tử Ngôn tưởng chừng rất bình thường nhưng không ngờ rằng lại làm cho Thủy Thiên Quân sợ hãi, vội vàng xin lỗi và nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Được rồi\, tôi sẽ không gọi cậu như vậy nữa\, cái hoang mạc Sahara đó tôi không muốn đến bất kỳ lần nào nữa.
Mà cậu xem này\, có một vị Tiểu thư hết sức xinh đẹp muốn gặp cậu.
Vẫn không quay đầu lại, Tống Tử Ngôn giọng có chút lạnh lùng, nói với Thủy Thiên Quân:
- Không gặp\, tôi ghét nữ nhân.
Vì không quay lại, Tống Tử Ngôn căn bản không nhận ra người mà Thủy Thiên Quân đưa đến là cô.
Câu nói của Tống Tử Ngôn chắc chắn đã khiến Thủy Thiên Quân rơi vào tình cảnh khốn khổ vì cô có thể thấy lúc câu nói ấy được nói ra, Thủy Thiên Quân đã phải cố gắng thế nào để không bật cười.
Cố gắng giữ tâm trạng ở mức bình thường nhất, Thủy Thiên Quân hỏi lại thêm một lần nữa:
- Thật sự không gặp sao? Cậu sẽ hối hận đấy.
Câu gạn hỏi của Thủy Thiên Quân không lung lay được Tống Tử Ngôn, ngược lại khiến Tống Tử Ngôn có phần tức giận, giọng trầm hơn một chút mà nói:
- Bảo cô ta quay về\, nói rằng tôi chỉ hoan nghênh duy nhất một người con gái\, ngoài cô ấy ra bất kỳ ai tôi đều không để tâm đến.
- Cô gái kia là ai vậy? Có thể nào là em không?
Cô khẽ cười, cất tiếng nói, giọng nhẹ nhàng như nước.
Nghe giọng nói quen thuộc đã rất lâu rồi không nghe thấy ở khoảng cách gần như vậy vang lên, Tống Tử Ngôn giật mình, đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay xuống đất, tạo nên một âm thanh rất lớn.
" Bộp..."
Khoảnh khắc quyển sách rơi xuống, Tống Tử Ngôn cũng quay đầu nhìn lại.
Lúc ấy, tuy qua một lớp kính mắt nhưng cô vẫn có thể thấy được đôi mắt màu xanh biển tựa biển xanh sâu thẳm của Tống Tử Ngôn mở to hết cỡ.
Khuôn mặt đầy quen thuộc của Tống Tử Ngôn khi ấy cũng thể hiện sự ngạc nhiên đến tột độ.
Tống Tử Ngôn và cô, hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt.
Tống Tử Ngôn đôi mắt thể hiện đầy sự kinh ngạc, cô đôi mắt đầy sự hoài niệm.
Tống Tử Ngôn nét mặt hết mực ngạc nhiên còn cô chỉ khẽ cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Tống Tử Ngôn đứng trên cao, nhìn xuống dưới còn cô, đứng bên dưới nhìn lên trên.
Khoảnh khắc ấy, hai mắt giao nhau, không khí im lặng, yên tĩnh đến kỳ lạ.