Chương 57: Rơi Vào Quên Lãng
- Ăn em? Thịt của em không mềm đâu\, vừa dai vừa nhiều mỡ.
Hơn nữa\, anh dám sao?
Giọng có chút quyến rũ, lại cộng thêm một phần khiêu khích, cô nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Ngôn mà hỏi khiến anh cười khẽ mà hỏi ngược lại cô:
- Vừa dai vừa nhiều mỡ? Không hề.
Em da rất mịn màng\, lại mềm mại nữa.
Còn nhiều mỡ thì…
Dừng lại một chút, Tống Tử Ngôn nhìn lại tay và eo của cô rồi lại cười thêm một cái nữa, giọng mê hoặc:
- ...em đang đùa anh phải không? Em gầy trơ cả xương ra như thế này thì béo cái gì? Hơn nữa anh không nói đến ăn kiểu đấy\, em cũng đâu ngây thơ như vậy.
Em cũng đã 19 tuổi rồi\, anh có gì mà không dám ăn em chứ?
Câu nói sặc mùi 18+ của Tống Tử Ngôn nói ra vậy mà lại không ngượng mồm chút nào, da mặt quả thật rất dày.
Trong khi cô mặt thì đỏ lên, phải quay đi chỗ khác không nhìn Tống Tử Ngôn thì anh lại khẽ cười một cái rồi buông cô ra.
Chắc vì sợ cô ngại quá sẽ chạy mất nên anh cũng không trêu đùa nữa, làm gì cũng có chừng mực mà.
Nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, Tống Tử Ngôn nhìn bàn tay trắng muốt, vừa thon thả vừa dài mà biết bao cô gái hằng mơ ước của cô mà cười nhẹ.
Xem ra sau này phải ép em ăn nhiều một chút, gầy như thế này thì người ta lại tưởng anh ngược đãi em không chừng.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, cô ngạc nhiên ra mặt, quay lại mà hỏi:
- Em như thế này không đẹp sao?
Đối diện câu hỏi của cô, Tống Tử Ngôn liền nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi mới lắc đầu:
- Không\, em không những đẹp mà là rất đẹp.
Em luôn là người đẹp nhất đối với anh\, chỉ là anh muốn thấy em ăn nhiều một chút\, gầy quá.
Ánh mắt dừng lại ở vòng eo con kiến và đôi chân vừa vừa nhỏ vừa dài của cô, Tống Tử Ngôn đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng tựa âm thanh của nước khiến cô bật cười:
- Anh muốn em béo lên sao? Đáng tiếc rồi\, em là kiểu người cho dù ăn bao nhiêu đi nữa thì cân nặng vẫn luôn là 55 cân.
Nhìn lại cô một lần nữa, Tống Tử Ngôn cười khẽ:
- Với chiều cao 1m78 của em thì cân nặng 55kg này không hợp đâu.
Anh muốn thấy em béo lên một chút\, như vậy nhìn đáng yêu hơn.
Lại một lần nữa, cô nghiêng đầu mà hỏi Tống Tử Ngôn:
- Không lẽ em không đáng yêu sao? Không đáng yêu sao
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Ngôn thấy cô làm bộ dạng đáng yêu nhiều như vậy, không kìm được mà nở nụ cười ấm áp:
- Đáng yêu lắm\, vô cùng đáng yêu.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, cô cười khẽ mà đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đẹp đẽ mà ấm áp của anh:
- Thực ra thì con gái ai cũng muốn xinh đẹp\, không ai ghét xinh đẹp cả.
Em thì ăn bao nhiêu cũng không béo\, sung sướng hơn vô số những người vất vả nhịn ăn\, tập luyện khổ sở để có vóc dáng tiêu chuẩn.
Từ nãy đến giờ nghe cô nói, Tống Tử Ngôn cũng bị thuyết phục, liền gật đầu khẽ:
- Ừm\, anh biết rồi.
Em thế nào cũng đẹp hết\, vợ anh bao giờ cũng là người đẹp nhất.
Không biết có phải vì thả thính đã quen hay vì vốn dĩ đã ngọt ngào như vậy mà câu chữ nào Tống Tử Ngôn nói ra đều khiến cô thấy ấm lòng.
Một tiếng vợ từ miệng Tống Tử Ngôn nói ra lại khiến trái tim cô loạn nhịp tận mấy lần liền, quả thật khác lạ.
Cười khẽ trước câu nói ngọt hơn cả mật ong, hơn cả đường của Tống Tử Ngôn, cô đưa tay lên vuốt nhẹ một lọn tóc của Tống Tử Ngôn:
- Anh nói xem một người đã đẹp trai rồi mà miệng còn ngọt như anh thì sẽ có bao nhiêu cô gái say đắm chứ? Anh chắc chắn là kẻ thù của đám con trai rồi.
Câu nói của cô cũng không hề sai một chút nào.
Tống Tử Ngôn thân phận vô cùng cao quý, ngoại hình đẹp trai miễn chê, không một điểm nào xấu cả, mọi thứ đều hoàn hảo từ tóc cho đến mũi, chân.
Đã thế rồi còn cộng thêm tài ăn nói và giọng nói vừa có thể cao lãnh, lạnh lùng lại vừa có thể ngọt ngào ấm áp như thế này, có cô gái nào không mê cho được chứ?
Khẽ nở một nụ cười, Tống Tử Ngôn đưa tay cầm lấy bàn tay của cô mà hôn nhẹ lên đó, giọng nhẹ nhàng:
- Em nói không sai\, chỉ là anh từ trước đến nay chỉ ngọt ngào với em thôi.
Em biết không\, anh cả đời này chỉ có thể và chỉ muốn yêu em\, chỉ muốn lấy em làm vợ\, chỉ muốn làm người yêu em nhất\, làm người thương em nhất\, chỉ muốn tối đi ngủ được ôm em vào lòng\, muốn sáng dậy được thấy em còn nằm ngủ trong lòng\, chỉ muốn người đầu tiên thấy là em mà thôi.
Ngoài em ra\, anh không muốn ai khác\, không muốn dịu dàng\, ngọt ngào với ai khác.”
Tự dưng chuyển sang giọng nhẹ nhàng mà bày tỏ tâm tư của mình ra, Tống Tử Ngôn khiến cô rung động ngay tức khắc.
Tấm lòng của Tống Tử Ngôn cũng đâu khác gì cô, chỉ muốn đối xử với đối phương tốt nhất, đặt đối phương lên vị trí đầu tiên, yêu thương đối phương nhất, quan tâm đối phương nhất, nhìn thấy đối phương vui vẻ mà thôi.
“ Reng…..”
Còn lúng túng chưa biết nói gì, một tiếng chuông vào học đã cứu mạng cô một lần.
Vội vàng rút tay lại, cô giả bộ vừa vén tóc vừa nói với Tống Tử Ngôn:
- Anh mau về lớp đi\, vào lớp rồi kìa.
Đường đường là Hội trưởng Hội Học sinh\, phải làm gương cho người khác chứ.
Lát nữa giờ ăn trưa em đợi anh ở gốc cây phong\, chúng ta cùng ăn trưa.”
Nói xong, cô cũng vội vàng đi luôn, bỏ Tống Tử Ngôn ở lại nhìn mãi hình bóng cô rồi mới về lớp.
Quả thật thì Tống Tử Ngôn quá si mê cô rồi, chỉ muốn không rời một phút giây nào thôi.
Cuối cùng, chuyện của Phương Linh Nhi mà cô định nói với Tống Tử Ngôn đã rơi vào quên lãng rồi, quả nhiên kết quả sẽ vậy mà.
Dù sao thì cô không nói cũng không sao, Tống Tử Ngôn sớm đã điều tr.a ra rồi.