Chương 62: Ích Kỷ - Chiếm Làm Của Riêng
- Bảo bối à\, em buồn ngủ rồi phải không?
Sau khi mấy người kia đi, Tống Tử Ngôn mới đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, giọng nói cũng hết mực dịu dàng.
Biết rõ thói quen cùng với tính cách của cô nên Tống Tử Ngôn cũng hiểu rằng cô thích ngủ như thế nào và không ngoại lệ, anh rất rõ cô ghét ồn ào hoặc bị làm phiền khi ngủ.
Đối diện với âm thanh nhẹ nhàng êm tai ấy, cô liền gật đầu khe khẽ mà dụi mắt:
- Uhm\, em buồn ngủ.
Ngôn\, anh ngủ với em được không?
Không hiểu vì lý do gì nhưng cô khi buồn ngủ hoặc mới ngủ dậy thì luôn làm nũng với người ở bên cạnh mình, có lẽ là do có vài phần mơ hồ nên mới như vậy.
Từng vô số lần chứng kiến sự đáng yêu này của cô nhưng Tống Tử Ngôn mỗi lần nhìn nhìn thấy đều u mê, chỉ muốn nhìn thêm ngàn vạn lần nữa.
Thực chất thì Tống Tử Ngôn là một kẻ rất ích kỷ, ích kỷ tới mức ngay cả anh cũng tự cảm nhận được.
Mỗi lần nhìn thấy cô, Tống Tử Ngôn đều ích kỷ muốn giấu cô đi, không muốn cho người khác nhìn thấy, sợ rằng họ sẽ đem cô cướp mất.
Mỗi lần trông thấy sự nũng nịu của cô đối với mình, Tống Tử Ngôn chỉ muốn mang cô đưa đến một nơi mà ngoài anh ra thì không có ai được trông thấy, sợ rằng người ta nhìn thấy sẽ có ý đồ không tốt với cô.
Mỗi lần thấy cô mỉm cười, Tống Tử Ngôn đều muốn mang những khoảnh khắc đó giữ lại mãi, giữ vĩnh viễn không quên đi, muốn vĩnh viễn bảo vệ nụ cười đó vì anh sợ rằng một ngày nào đó, anh không thể trông thấy nụ cười tươi tắn mà trong sáng của cô nữa.
Mỗi lần nhìn cô ngủ, Tống Tử Ngôn chỉ muốn độc chiếm cô, không để ai có thể động đến.
Dáng vẻ bình yên khi ngủ của cô, Tống Tử Ngôn chỉ sợ rằng có một ngày anh sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Phải, Tống Tử Ngôn không phủ nhận việc anh ích kỷ, thậm chí chính bản thân anh còn thấy mình ích kỷ hơn bất kỳ ai.
Chỉ có điều trên đời này, Tống Tử Ngôn có thể cái gì cũng không cần, cái gì cũng bỏ lại, cái gì cũng nhường nhịn người khác nhưng chỉ cần liên quan đến cô, anh đều rất ích kỷ, đều rất quan tâm, chú trọng đến.
Đối với Tống Tử Ngôn, cô là người quan trọng nhất, là mạng sống, là ánh sáng, là nụ cười, là sự ích kỷ anh không thể bỏ, là tín ngưỡng, là thứ quý giá nhất mà anh có, là sự mê hoặc cho dù anh biết có thể ch.ết nhưng vẫn lao đầu vào, có thể khiến anh bỏ mặc cả an nguy của mình.
- Được\, Bảo bối ngoan\, ngủ đi\, anh thương.
Giọng nói và ánh mắt vô cùng dịu dàng, Tống Tử Ngôn nhìn cô đã nằm lên đùi anh với ánh mắt mơ hồ thì liền cười nhẹ mà vỗ khe khẽ vào vai cô.
Câu nói của Tống Tử Ngôn nói ra, cô liền an tâm mà nhắm lại đôi mắt, giọng nhỏ xíu nhưng không bớt phần nũng nịu:
- Ngôn\, anh không được đi\, không được bỏ lại em\, em sợ.
Nhắm đôi mắt lại, cô vẫn không ngưng nói, tuy nhiên từng câu đã chậm hẳn lại.
- Ngôn\, nếu anh bỏ lại em\, khi em tỉnh lại không thấy anh thì em sẽ dỗi\, không bao giờ gặp anh nữa đâu.
Xoay người quay về mặt về phía Tống Tử Ngôn, cô theo thói quen mà đưa tay nắm lấy ngón trỏ của anh thật chặt, nhất quyết không buông, như thể sợ anh đi mất.
Mặc dù biết rõ rằng sự lo lắng của mình chỉ là vu vơ, toàn việc không đâu nhưng cô vẫn cứ thích làm vậy.
Có lẽ một phần là do thói quen còn một phần là do cô cứ muốn nắm lấy ngón tay thon dài, đẹp đẽ nhưng có chút lạnh lẽo của anh thôi, chẳng cần lý do gì cả.
Nhìn cô nằm ngủ vừa yên tĩnh vừa dễ thương như một con thỏ con, Tống Tử Ngôn liền vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của cô mà thở dài:
- Đáng lẽ còn có chuyện phải nói với em nhưng nếu em buồn ngủ rồi thì cứ để sau đi\, dù sao chúng ta cũng không thiếu thời gian.
Ngẩng đầu, tựa lưng vào gốc cây, Tống Tử Ngôn nhìn tán lá đỏ rực trước mất mà cười khẽ:
" Bảo bối nhà mình cũng thật biết lựa chọn, tìm được nơi đẹp như thế này, thật là chỉ muốn chiếm làm của riêng thôi."
Nói xong, Tống Tử Ngôn cũng bất giác giật mình trước câu nói của mình, sau đó liền bật cười:
" Của riêng sao? Cũng đâu phải là không thể."
Nói xong, Tống Tử Ngôn liền nhỏ giọng mà gọi cho cái công nghệ AI mà anh lắp trên đôi khuyên tai bên phải của mình:
- Destroyer\, liên lạc cho Hiệu trưởng của Học viện Hoàng Gia.
Không được mấy giây, Destroyer đã nối máy với Hiệu trưởng, ông ta vừa nhìn thấy cuộc điện thoại đến từ Tống Tử Ngôn liền vội vàng bắt máy, giọng có chút lo sợ:
“ Tống… Tống Nhị Thiếu, ngài có chuyện gì cần tôi làm ạ?"
Giọng nói kia vừa vang lên, Tống Tử Ngôn đã đi trực tiếp đi vào vấn đề:
- Khu vườn đằng sau dãy nhà của khoa luật tôi sẽ mua\, ông hãy ra giá đi.
Có chút ngạc nhiên trước câu nói của Tống Tử Ngôn, ông Hiệu trưởng kia bị giật mình nên theo phản xạ mà thốt lên:
“ Dạ?”
Đối với bất kỳ người nào không phải là cô, Tống Tử Ngôn đều không có kiên nhẫn, liền nói luôn:
- 50 tỷ\, tôi mua khu vườn này\, ông bán hay không bán?
Bây giờ mới hiểu được Tống Tử Ngôn muốn nói gì, ông Hiệu trưởng liền cười lớn:
“ Hóa ra Tống Nhị Thiếu muốn khu vườn sau khoa luật.
Nếu ngài đã muốn thì tôi sẽ tặng cho ngài, cần gì tiền chứ? Dù sao thì một nửa Học viện này đều là của ngài và Dạ Nhị Tiểu Thư rồi mà.”
Ông Hiệu trưởng kia nói quả thật không sai.
Học viện này được xây dựng từ mấy trăm năm trước, có truyền thống lịch sử lâu đời và thuộc quản lý của Chính phủ nhưng thực chất đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Nội bộ của Học viện Hoàng Gia hơn một nửa đều thuộc quản lý của cô và Tống Tử Ngôn, còn lại chưa đến ⅓ mới thuộc về Chính phủ.
- Được\, vậy từ nay thì ngoài Vy Vy ra\, bất kỳ ai cũng không được phép vào\, ngoại trừ người mà Vy Vy mang đến hoặc được ta cho phép.
Cứ vậy đi.