Chương 1
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng nông thôn nghèo, tôi là đứa con lớn duy nhất trong ngôi nhà sập sệ nhất của ngôi làng, một mình tôi phải lo lắng và chăm sóc cho ba đứa em nhỏ bé. Ba mẹ tôi qua đời vì bị cơn lũ lớn cuốn đi. Khi tôi được 18 tuổi. Đứa út bây giờ chỉ mới 12 tuổi, đứa em thứ 3 của tôi nó được 14 tuổi và đứa em thứ hai của tôi nó được 16 tuổi. Và bây giờ tôi đã 20 tuổi.
Tôi không còn tiếp tục đi học nửa. Nếu tôi đi học thì sẽ không còn ai lo cho lũ em của tôi. Ah có lẽ tôi chưa cho bạn biết tên và con người của tôi. Người trong làng gọi tôi là Hai Khỏe, lí do tôi rất là khỏe và giúp mọi người những con việc khá nặng nhọc mà một thằng con trai hay làm. Ah tôi là một đứa con gái, nhưng nếu người khác hoặc không phải người trong làng, thì chẳng một ai có thể nói tôi là gái cả. Vì dáng người của tôi cao lều khều, quần áo lúc nào cũng sốc sếch. Tóc thì tém rất ngắn. Với lại trong làng những đứa du côn không ai dám đụng vào tôi và cả những đứa em của tôi. Vì tôi cũng không hiền gì đâu.
Giới thiệu tới đây thôi, tôi còn phải đi ra ruộng cày nửa. Hì hì...
Trời thật là nắng, tôi ra ruộng chỉ với chiếc nón lá, cây cuốc và con trâu trên tay của mình, đi chân đất ra ruộng và huýt sáo tung tăng. Cái nắng với tôi không là gì cả, tôi đã quá quen thuộc với nó. Bắt tay vào làm việc thôi.
Tôi đang hỳ hục cuốc đất thì tôi nghe tiếng gọi của một cô gái đang đứng phía xa xa ruộng.
“Anh ơi! Anh gì đó ơi” - cô gái kếu thất thanh
Tôi vẫn cứ cuốc đơn giản giới tính của tôi là gái chứ có phải là trai đâu. tại sao phải quay lại? Thế là tôi cứ tiếp tục công việc của tôi.
“Cốp” - một hòn đá trúng ngay nón lá của tôi, tôi tự hỏi đứa nào dám chọc mình giữa trưa nắng thế này.
“Tôi kêu anh đó, anh bị điếc hả?” - cô gái đó ném đá vào chiếc nón lá của tôi
“oh oh” tôi nhiếu mắt nhìn vì trời khá nắng. nhìn không rõ lắm nhưng bộ đồ màu cam của cô ta có vẻ khá nổi, nhìn sơ cũng biết là dân thành phố rồi. Tui lơ đi vì cái cách như vậy tôi cũng chẳng màn trả lời.
“CỐP” - HÒN ĐÁ BỰ BAY THẲNG VÀO LƯNG TÔI
“UI DA ĐAU QUÁ, CÁI GÌ VẬY TRỜI” - Tôi nói và lấy tay rờ lưng của mình
“này” - cô gái vẫn cứ đứng đó
“lần này ta sẽ cho cô biết tay” - trưa thế này mà có người đã cho tôi nổi máu điên lên rồi đấy! Tôi bước đến trên tay vác theo cây cuốc.
“cô kia! tại sao cô cứ ném đá vào người khác thế hả?” - tôi nói cọc
“tôi kêu anh mà sao anh không nghe”
“kêu cái kiểu chọi đồ ah!” - bắt đầu nổi khùng
“hì hì... xin lỗi, tại tôi kêu mà anh không nghe” - lời xin lỗi không có chút thành ý gì cả.
“ Kêu tôi có chuyện gì?”
“Ah! Anh có biết nhà của chú sáu không?”
“Biết!”
“Anh có thể chỉ giúp tôi được không?”
“KHÔNG”
“hơ... biết mà sao không chỉ người ta” - cô ta khó chịu
“với một người không lich sự như cô thì không cần phải chỉ”
“Anh....” cô ta tức nhưng không làm được gì
“ mà nè! trưa nắng mặt đồ cam lè coi trừng trâu nó húc”
“ con trai nói chuyện gì mà vô duyên quá vậy”
“tôi nói sự thật, cô không tin thì thôi!”
“nhưng bây giờ không có con trâu nào hết” - cô ta đáp
“lát nửa sẽ có”
“XÍ...: - cô ta hết mặt lên - tôi đi hỏi người khác
“Cứ tự nhiên! Mời!” - tôi lắc đầu sang phải