Chương 17
Có điều bài đăng tuy không còn, nhưng vì lúc bài viết bị xóa Thích Ánh đứng hạng nhất, cho nên danh hiệu hoa khôi trường cuối cùng vẫn thuộc về Thích Ánh.
Điều này khiến cho Nhạc Lê cực kì kích động.
Không uổng công tối qua cô mượn tài khoản của bố mẹ, anh họ, chị họ, chú dì đăng nhập vào tài khoản baidu, vote cho Ánh Ánh!
Lại nhìn thấy sắc mặt không vui sáng nay của Triệu Đô Nam, thật sự là hả dạ. Mặc váy hàng hiệu, đeo đồng hồ xinh đẹp thì sao, còn không sánh bằng bộ đồng phục bình thường của Ánh Ánh!
Chờ bệnh của Ánh Ánh khỏe lại, khôi phục như bình thường, những kẻ có bệnh ghen ăn tức ở kia còn có gì để nói không!
Giờ ra chơi Thích Ánh phải đến phòng y tế, Nhạc Lê dựng sách vật lý lên, lén lút đưa mảnh giấy nhỏ cho cô: Tớ nghe bọn họ nói, bác sĩ tâm lý kia là chuyên gia của bệnh viện thành phố, rất lợi hại, Ánh Ánh, cậu có phải rất nhanh nữa sẽ có thể nói chuyện không?
Đôi con ngươi nhạt màu của Thích Ánh liền sáng lên.
Mấy ngày hôm nay, bác sĩ tâm lý vẫn luôn thử dẫn dắt cô nói chuyện, nhưng cô làm không được.
Cô cố gắng muốn phát ra tiếng, nhưng cơ thể này không phối hợp với cô.
Giống như lúc bác sĩ tâm lý nhắc đến bố mẹ cô, hỏi đến anh hùng hi sinh vì nhân dân, cô vẫn cảm thấy cơn đau cùng sự kháng cự trong tim.
Nhưng trong sự giằng co đau đớn, cô nghĩ đến tướng quân.
Chàng cả đời trên ngựa chiến, rong ruổi sa trường, bảo vệ giang sơn tổ quốc, bảo vệ bá tánh bốn phương.
Tướng quân là anh hùng.
Người bố vĩ đại hi sinh vì nhân dân ấy cũng thế.
Cho nên cô nhẫn nhịn sự không thoải mái và kháng cự của cơ thể, nghiêm túc trả lời bác sĩ: Đúng vậy, cô vì bố mà cảm thấy tự hào.
Có lẽ, chờ đến khi cơ thể không còn bài xích với những kí ức liên quan đến bố mẹ, cô có thể khắc phục được trở ngại, mở miệng nói chuyện lại chăng.
Ra chơi, Thích Ánh cùng Nhạc Lê đi vệ sinh, sau đó đi về hướng phòng y tế. Xa xa, cô nhìn thấy hiệu trưởng đứng trước cửa phòng y tế, vẻ mặt nghiêm túc đang nói gì đó với bác sĩ tâm lý.
Thích Ánh không muốn quấy rầy giáo viên nói chuyện, nên đứng yên tại chỗ, chờ bọn họ nói xong sẽ qua đó.
Bên kia, bác sĩ tâm lý thở dài: “Thái độ rất lạnh lùng, hoàn toàn không phối hợp, đến đây chỉ ngủ thôi, đến bây giờ vẫn chưa nói với em một câu nào.”
Chuyện này nằm trong dự liệu nhưng vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.
Hiệu trưởng hỏi: “Không có cách nào sao?”
Bác sĩ trầm tư nói: “Tâm lý phòng bị của đứa nhỏ này quá nặng, đối với bên ngoài vô cùng cảnh giác đề phòng, bình thường mà nói, chính là cậu ta không tin tưởng bất kì ai, nghiêm trọng hơn có thể còn cảm thấy tất cả những người xung quanh đều muốn hại cậu ta. Bây giờ trường học tổ chức hoạt động tâm lý lành mạnh này, rốt cuộc chỉ là nhắm vào học sinh có áp lực lo âu...”
Anh chưa nói xong, hiệu trưởng đã hiểu ý anh, thở dài nói: “Đứa nhỏ này là thầy nhìn nó lớn, vốn là muốn nhân hoạt động của trường lần này, gợi mở nút thắt trong lòng nó. Haiz, nếu đã như thế, sau này nó không muốn đến thì thôi vậy.”
Bác sĩ tâm lý gật đầu, lại nói: “Hiệu trưởng Chu, em không biết nút thắt trong lòng của cậu ấy là gì, nhưng gỡ chuông cần người buộc chuông, vấn đề chủ yếu là cần phía phụ huynh phối hợp gợi mở.”
Hiệu trưởng cười khổ, không nói gì, khoát tay rời đi.
Thích Ánh ở xa nhìn thấy bên này nói chuyện xong, mới đến gần, bác sĩ tâm lý thật ra đã sớm nhìn thấy cô, trong lòng còn khen giáo dưỡng của cô gái nhỏ này rất tốt, lễ phép.
Cô là bệnh nhân PTSD, ngoại trừ mất đi ngôn ngữ, những phương diện khác đều không khác người bình thường, ôn hòa lại ngoan ngoãn, cũng xem như là kì tích hiếm gặp rồi.
Mà thiếu niên trong mắt đầy lệ khí, cả người đầy gai kia, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, còn khó trị hơn bệnh nhân PTSD nhỉ?
Bác sĩ tâm lý lắc đầu thở dài.
Có lẽ là hiệu trưởng đã có dặn dò, Lưu Nghiêu cũng không giám sát việc Quý Nhượng đến phòng y tế nữa, anh cũng cảm thấy chẳng sao, dù sao chỉ là đổi nơi ngủ mà thôi, không có khác biệt gì.
Đang gục đầu xuống bàn nghịch điện thoại, Lạc Băng từ cửa sau lớp xông vào như một cơn gió.
“Tin hot! Hoa khôi chuyển trường rồi!”
Quý Nhượng không thèm nhúc nhích, ngón tay ấn càng nhanh hơn, đang chơi solo.
Khuất Đại Tráng trước giờ thích hóng hớt hưng phấn hỏi: “Thật hả? Tiết Mạn Thanh sao lại đột ngột chuyển trường? Chuyển đi đâu? Trường học tư hả?”
Lạc Băng khoa trương nói: “Mày thật sự đang sống cùng một không gian với bọn tao sao? Hoa khôi sớm đổi người rồi, học sinh đặc biệt!”
Khuất Đại Tráng há hốc: “Hả?”
Quý Nhượng bên cạnh vẫn luôn không có động tĩnh gì hệt như bị kim đâm trúng, đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Lạc Băng: “Mày nói ai chuyển trường?”
Lạc Băng suýt nữa bị nghẹt thở ch.ết, vừa trợn trắng mắt vừa nói: “Học sinh đặc biệt… Thích Ánh, vừa rồi ở nhà vệ sinh nghe người trong lớp 11/ nói...”
Quý Nhượng đẩy cậu ta sang bên cạnh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc xông đến lớp 11/ , chuông vào học vang lên.
Học sinh trong lớp cười nói quay về chỗ ngồi của mình, lớp 11/ đang ồn ào nói chuyện, cửa trước bỗng rầm một tiếng bị đẩy ra.
Toàn bộ lớp học bị sự xuất hiện đột ngột của đại ca mà dọa đến im bặt.
Sắc mặt của Quý Nhượng rất khó coi, đứng ngay cửa lớp, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt dưới mái tóc ngắn vừa lạnh lùng vừa hoang dã.
Quét một vòng, không tìm thấy Thích Ánh.
Cả hai chỗ ngồi đều trống.
Anh dường như không khống chế được lệ khí trong đáy mắt, một chân đá lên chiếc bàn gần đó.
Hai nữ sinh ngồi bàn đầu lập tức bị dọa khóc.
Góc áo đằng sau bỗng bị kéo một cái.
Lực đạo nhè nhẹ, hệt như gió đêm mùa hè, mang theo hương hoa.
Cả người Quý Nhượng bỗng cứng đờ, hai tay siết chặt thành quyền chợt buông lỏng, chậm rãi xoay người lại.
Thích Ánh đứng sau lưng anh, trong lòng ôm một chồng vở luyện tập, dáng vẻ có chút tò mò, lại có chút sợ anh, con ngươi dịu dàng hơn cả ánh trăng hình như đang hỏi anh: Cậu ở đây làm gì thế?
Lồng ngực tắc nghẽn của Quý Nhượng cuối cùng có thể thở ra.
Anh kéo lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài cầu thang.
Thích Ánh bị anh kéo đến loạng choạng, vở luyện tập trong lòng có hơi nghiêng. Anh dùng sức rất lớn để kéo cô, cổ tay có chút đau, Thích Ánh giãy giụa hai cái không thoát được, uất ức đến khóe mắt đỏ lên.
Đến ngả rẽ dưới lầu, Quý Nhượng cuối cùng dừng lại.
Thích Ánh rụt tay về từ lòng bàn tay anh, ôm lấy vở luyện tập lùi về sau hai bước, mím chặt môi, đôi mắt long lanh dịu dàng lại yếu ớt.
Sắc mặt căng thẳng của Quý Nhượng bỗng chốc không duy trì được nữa.
Anh cúi đầu, trong con ngươi đen nhánh là một mảng chật vật hỗn loạn sau cơn mưa bão, giọng anh vừa thấp vừa nhẹ, mang theo chịu thua ảo não của thiếu niên: “Tớ sai rồi, được chưa?”
Thích Ánh không biết anh đang nói gì.
Cô chỉ cảm thấy uất ức.
Người vẫn luôn trốn tránh cô là anh, bây giờ đột nhiên giận dữ cũng là anh.
Cô nghiêng đầu, không muốn nhìn anh.
Quý Nhượng từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo, đặt lên trên chồng vở luyện tập lịch sử.
Kẹo dâu mềm màu hồng, là loại lần trước cô đưa cho anh. Anh tìm rất nhiều tiệm mới mua được loại giống vậy, bỏ vào trong cặp, mỗi ngày ăn một viên.
Thích Ánh cúi đầu nhìn viên kẹo kia, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Anh có chút ngượng ngùng, cộc lốc nói: “Cho cậu kẹo.”
Cô ngửi thấy hương ngọt của viên kẹo kia, không nhịn được cong mắt cười.
Quý Nhượng hỏi: “Không chuyển trường được không?”
Anh nói chậm, Thích Ánh đã quen nhìn khẩu hình nên nghe hiểu ý anh. Cô có chút tò mò tại sao anh lại hỏi cô như thế, cô rõ ràng mới vừa chuyển đến Nhất Trung, sao có thể rời đi chứ?
Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Nhượng hệt như tội phạm được ban xá, trong con ngươi đen nhánh âm u lại có ánh sáng.
Lầu trên truyền đến tiếng bước chân vội vã, còn có giọng của Lưu Khánh Hoa: “Thích Ánh đâu rồi? Em nói ai dẫn em ấy đi? Quý Nhượng lớp 11/ ?”
Quý Nhượng nhếch môi, bỗng đưa tay xoa đầu cô, sau đó ba bậc thành một bước, từ trên cầu thang nhảy xuống.
Thích Ánh ngây người nhìn bóng lưng dần biến mất của anh.
Lưu Khánh Hoa cùng lớp trưởng Trần Mộng Khiết vội vã chạy đến, nhìn thấy cô bình yên vô sự đứng ở cầu thang, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Lê hô to gọi nhỏ mà lao xuống, cô thu lại ánh nhìn, vội đi đến chỗ của bọn họ, lén lút giấu viên kẹo dâu kia đi.
Ra chơi, Lạc Băng lại từ cửa sau chạy vào.
“Anh Nhượng! Nghe sai rồi! Không phải là học sinh đặc biệt chuyển trường mà là ủy viên môn lịch sử của lớp 11/ chuyển trường, sau đó giáo viên lịch sử của bọn họ bầu Thích Ánh làm ủy viên lịch sử mới...”
Còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của Quý Nhượng.
Quý Nhượng: “Qua đây chịu đòn.”
Lạc Băng: “Huhu, anh Nhượng, em vì anh chảy máu lập công, anh không thể như thế.”
Để Thích Ánh làm ủy viên môn lịch sử, là kiến nghị của bác sĩ tâm lý. Tính cách của Thích Ánh yên tĩnh, vì không có cách nào giao tiếp bình thường nên không thể tiếp xúc với bạn học.
Nhưng cô rất kiên nhẫn chịu khó, mỗi lần học xong, bài tập đều hoàn thành rất tốt, nếu cho cô một phần trách nhiệm, cô cũng nhất định có thể lấy hết dũng khí để làm tốt. Đối với việc giao tiếp bạn học cũng sẽ nhiều hơn, điều này hỗ trợ rất lớn trong việc sớm ngày có thể mở miệng nói chuyện.
Trùng hợp là ủy viên lịch sử của lớp 11/ vì bố mẹ chuyển công tác nên chuyển trường đến nơi khác, vừa khéo để Thích Ánh thay.
Học sinh lớp 11/ lúc đi vệ sinh bàn chuyện này, nói một hồi, không biết tại sao lại đồn thành Thích Ánh muốn chuyển trường. Quý Nhượng biết được chân tướng, nhớ lại biểu hiện khi nãy của mình, thật sự là hận không thể dùng hai chân đá ch.ết Lạc Băng.
Cả một ngày trời, đại ca mặt không biểu cảm ngồi vào chỗ của mình, cả người phát ra hơi thở lạnh băng muốn giết, đám đàn em xung quanh run rẩy, không dám quấy rầy anh.
Lúc sắp tan học, Lạc Băng lại đến đây.
Cả đường xông thẳng đến: “Anh Nhượng! Anh Nhượng! Em lập công đây! Có tin mới!”
Quý Nhượng nhếch môi: “Mày tốt nhất là đưa tin đúng.”
Lạc Băng rùng mình, lập tức nói: “Thật mà! Em tận mắt nhìn thấy! Tiết cuối cùng của lớp em không phải là tiết thể dục sao, em về lớp sớm, lúc bước qua lớp 11/ nhìn thấy Thích Ánh đang thu vở bài tập lịch sử. Thằng từ trường thể dục thi vào trong lớp 11/ , không chịu nộp vở bài tập, làm cho Thích Ánh giận khóc rồi!”
Không khí xung quanh lập tức giảm đi vài độ.
Khuất Đại Tráng nói: “Nó tên Long Hải! Trước đây ở trường thể dục học cùng lớp với em, thằng khốn đó mặt dày, lúc thi gian lận mới vào được lớp 11/ , được làm lớp phó thể dục mà cứ giống như là chủ tịch hội học sinh vậy, cả ngày giương oai diễu võ.”
Quý Nhượng xách cặp lên, mặt không biểu cảm: “Nó ở đâu?”
Cả đám người liền vây quanh lớp phó thể dục cao lớn Long Hải của lớp 11/ ở cổng sau trường.
Long Hải tuy tác oai tác quái nhưng trước giờ không dám hống hách trước mặt Quý Nhượng, mỗi lần nhìn thấy đều khom lưng cúi đầu vòng đường nhỏ. Mắt thấy thiếu niên vẻ mặt âm trầm một chân đá đến, lập tức quỳ xuống.
Luống cuống móc hết tiền trong túi ra, khóc lóc thảm thiết: “Anh Nhượng, tất cả đều ở đây, tất cả đều ở đây rồi.”
Quý Nhượng không nhận, đá một cái vào cặp cậu, lạnh giọng: “Mở ra.”
Long Hải vội vàng mở cặp ra, đổ hết toàn bộ sách vở ra, cho Quý Nhượng xem đáy cặp nói: “Thật sự không có.”
Quý Nhượng nói: “Lấy vở bài tập lịch sử ra.”
Long Hải thành thật làm theo.
Quý Nhượng ngồi xổm xuống, nhặt một cây bút lên, dùng đầu bút gõ gõ lên mặt cậu ta, lạnh giọng nói: “Làm xong cho ông đây, làm hết, ngày mai thành thật nộp vở bài tập. Thiếu một ngày không nộp vở bài tập lịch sử, ông đây phế đi một ngón tay của mày.”
Từ sau hôm đó, Nhất Trung tung lên tin đồn.
Đầu gấu lại bắt đầu ép người ta làm bài tập rồi.
Đám học dốt trong trường nghe được tin này, thất thanh khóc rống.