Chương 26
Lịch sử so với toán và lý mà nói thì quả thật quá thân thiện. Ít nhất mỗi chữ anh đều có thể nghe hiểu, khi gộp chung lại cũng biết được là ý gì.
Buổi chiều học hai tiết lịch sử, vừa nghỉ giải lao, Thích Ánh liền chạy đến bên cạnh chỗ anh, Quý Nhượng vội đóng vở ghi duy nhất của anh lại.
Vở ghi không trật tự tuyệt đối không thể để cho ủy viên lịch sử nhìn thấy!
Trên tay cô cầm quyển vở bài tập, ở trang giấy trắng đằng sau ghi: Sau này cậu cùng học tiết lịch sử với tớ ư?
Quý Nhượng thầm nói trong lòng, đâu chỉ tiết sử, ông đây còn học chung tiết địa và hóa nữa.
Anh mím môi, ra vẻ không để ý, gật đầu.
Thích Ánh vui mừng không thôi, ánh sáng chuyển động trong mắt cô so với sao đêm mùa hè còn sáng hơn, cô cầm cây bút cá voi màu hồng bên cạnh anh, cúi người viết: sau khi tan học cùng đi làm bài tập không?
Đồng phục mùa hè, áo thun polo, cổ áo đóng hai cúc, cúc trên cùng cô không đóng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần, lúc khom người, một tấc xương quai xanh lộ ra.
Dáng vẻ cố tỏ ra khi nãy không trụ nổi, dường như có chút hoảng loạn gật đầu.
Thích Ánh cười ngọt ngào với anh, xoay người muốn quay về chỗ ngồi, Quý Nhượng lại đưa tay giữ cổ tay cô lại. Anh nhíu mày, hung dữ kéo cô đi đến ngả rẽ không người ở cầu thang.
Thích Ánh khó hiểu chớp mắt.
Quý Nhượng trừng cô: “Con gái con đứa, quần áo cũng không biết mặc đàng hoàng!”
Anh quát rất hung dữ nhưng động tác lại dịu dàng, hai tay giữ lấy cổ áo cô, nghiêm túc giúp cô cài lại chiếc cúc trên cùng.
Xong rồi, anh hài lòng rũ mắt.
Thích Ánh bị cài đến khó thở.
Cô là học sinh chuyển trường, lúc đến lấy đồng phục thiếu số đo, chỉ còn size XS và size XL, may mà cô gầy, mặc XS vẫn vừa, nhưng vị trí cổ áo hơi chật, phải cởi một cúc mới mặc được.
Quý Nhượng còn dương dương tự đắc, khóe môi nhếch lên: “Được rồi, quay về học thôi.”
Bạn nhỏ Thích Ánh uất ức không thể không dùng tay kéo kéo cổ áo để cho cổ không bị siết chặt như thế. Học được một nửa, thật sự không thể chịu nổi, cô lén lút quay đầu nhìn Quý Nhượng.
Anh đang vùi đầu ghi chép.
Cô vội vàng mở cúc ra, thở phào một hơi.
Hết tiết, giáo viên lịch sử lại dặn dò bài tập về nhà, bảo họ làm đề ôn tập tổng hợp của một tiết này.
Quý Nhượng: Đề ôn tập tổng hợp? Là cái quái gì vậy?
Giáo viên đang dặn dò bài tập về nhà, nào là đề cương mình tự soạn, nào là tài liệu tham khảo tiết sau. Bạn học Quý tám trăm năm không nghe giảng, nên tài liệu tham khảo tiết sau không có một quyển nào.
Thích Ánh còn đang chờ anh làm bài tập chung đấy.
Quý Nhượng vội nhắn tin cho Ngô Duệ: Đề ôn tập tổng hợp mua ở đâu vậy, còn có những thứ khác mua ở đâu?
Chỉ tiếc là học sinh giỏi nhất khối ngoại trừ giờ cơm trưa và tan học, di động luôn tắt, căn bản không nhận được cầu cứu của anh.
Quý Nhượng chỉ đành trân mắt nhìn Thích Ánh vui vẻ chạy đến trước mặt anh, cả mặt mong đợi nhìn anh.
Quý đại ca đợi nửa ngày, đành chịu, lấy điện thoại gõ chữ lừa cô: Đề ôn tập mất rồi.
Cô không hề nghi ngờ, trả lời: Tớ cùng cậu đi mua quyển mới.
Thế là hai người đi đến tiệm sách.
Gần trường có vài nhà sách lớn, trước cổng cũng có những tiệm sách nhỏ chuyên bán sách tham khảo. Thích Ánh trước đó đã cùng Nhạc Lê đi qua, đối với nơi này rất quen thuộc, dẫn Quý Nhượng đến tiệm sách cô thích nhất.
Tiệm này không chỉ bán sách mà còn bán các loại dụng cụ học tập, vở ghi xinh đẹp, những cây bút đáng yêu, hộp bút cùng giấy note linh tinh đều có đủ.
Đa phần đến tiệm này đều là con gái, Quý Nhượng vừa bước vào lập tức thu hút ánh mắt của cả tiệm.
Thích Ánh vẫn đang vui vẻ giúp anh tìm sách tham khảo, Quý Nhượng cứng đờ đi theo, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến cho những ánh mắt đánh giá anh đều dời đi.
Những quyển sách tham khảo thường dùng đều đặt ở nơi bắt mắt, rất dễ tìm. Quý Nhượng quét một phòng, phát hiện những môn khác cũng có, đắn đo không biết có nên mua vài quyển hay không.
Thích Ánh nhìn ra ý anh, cũng không biết cô thật sự tin anh mất sách tham khảo hay là biết chắc anh chưa từng học qua, giúp anh chọn những quyển sách tham khảo cần dùng.
Quý Nhượng ôm một đống sách tham khảo thơm mùi giấy mực đi thanh toán.
Sau khi thanh toán xong, anh lại bỏ từng quyển một vào trong cặp mình. Nhiều quyển như thế, cặp có hơi nhỏ, anh nghĩ hôm nào rảnh phải đi mua một chiếc lớn hơn.
Ngoài tiệm, đám người Khuất Đại Tráng ghé qua.
Lạc Băng tinh mắt nhận ra anh, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài: “Kia không phải là anh Nhượng sao? Anh ấy ở đó làm gì?!”
Quý Nhượng vẫn đang bỏ sách vào cặp.
Đám người nhìn anh như gặp quỷ vậy.
Khuất Đại Tráng lớn tiếng kinh hô: “Ôi đệch, anh Nhượng thật sự bắt đầu học hành rồi ư?”
Lưu Hải Dương ánh mắt thâm sâu nói: “Tụi mày hiểu gì chứ! Đây chắc chắn là dụng cụ đánh nhau mới. Tao hỏi mày, một chiếc cặp kia ném qua, mày chịu nổi sao? Hơn nữa dù giáo viên hay cảnh sát đi đến, trên tay người khác cầm dao, súng, gậy, trên tay anh Nhượng cầm sách tham khảo, ai là người có lý?”
Cả đám người lập tức kính nể.
Đại ca không hổ là đại ca!
Quý Nhượng không pháp hiện ánh mắt sùng bái ở bên kia đường, bỏ sách vào cặp xong, quay đầu tìm Thích Ánh, nhìn thấy cô đứng ở quầy dụng cụ học tập, đang chọn bút vở.
Anh chỉ có một quyển vở ghi, còn là lúc năm ngoái mua tạp chí xe được tặng kèm, mấy hôm nay lấy làm vở ghi chép, quyển vở ghi đủ môn.
Anh cho rằng anh giấu được nội dung bên trong không cho Thích Ánh thấy, nhưng cô đã vài lần nhìn thấy quyển vở này rồi, chỉ cần động não liền biết chuyện ngay.
Quý Nhượng xách cặp đi đến chỗ cô.
Thích Ánh đã giúp anh chọn xong một hộp ngòi bút đen 0.5 cùng hai vỏ bút màu hồng, có lẽ là lúc trên lớp cây bút cá voi hồng khiến cô hiểu lầm, cô chọn trái chọn phải, cầm một quyển vở có hình trái đất hồng đưa cho anh.
Đôi mắt to chớp chớp, như đang nói: Cái này xinh.
Quý Nhượng im lặng cầm lấy.
Cô lại chọn một quyển hình con gấu hồng ngồi cạnh con gấu trắng nhỏ, đưa sang.
Quý Nhượng lại nhận lấy.
Hai lần thăm dò khiến Thích Ánh càng tin rằng mình biết thẩm mỹ của anh rồi.
Thế là đại ca mua một đống vở màu hồng.
……
Nơi làm bài tập vẫn là tiệm đồ ngọt trước kia.
Thích Ánh biết tiệm này làm ăn rất đắt khách, sau khi vào trong liền đi thẳng đến quầy, đầu tiên chọn pudding dâu, sau đó lại chỉ bánh black forest mà cô chưa từng ăn, dùng ánh mắt hỏi nhân viên: Cái này vẫn còn chứ?
Nhân viên nhìn Quý Nhượng bên cạnh một cái.
Quý Nhượng vờ không biết chủ quán đang nhìn mình, cúi đầu nói: “Đều bán cho cô ấy.”
Nhân viên xem như thở phào một hơi, cười gật đầu với Thích Ánh.
Hai người vừa ăn đồ ngọt vừa làm bài tập.
Quý Nhượng mở đề ôn tập vừa mua xem thử, quét hai cái, bắt đầu to đầu.
Anh còn cho rằng chỉ cần ghi nhớ nội dung trong sách là được, sao còn cần kết hợp phân tích sự kiện lịch sử nữa chứ? Hôm nay học không phải là cuộc cách mạng công nghiệp và chủ nghĩa tư bản sao, sao trong câu hỏi hỏi nền kinh tế của Trung Quốc trong giai đoạn đó có những sự kiện lớn nào?
Anh sao biết được chứ?
Vô cùng bực mình.
Ngẩng đầu vừa nhìn Thích Ánh một cái.
Cô đang cầm nĩa đâm vào quả blueberry nho nhỏ trên miếng black forest.
Blueberry vừa trơn vừa cứng, hơi dùng sức sẽ khiến nó hơi lún vào trong kem bơ mềm mại trên mặt bánh, đâm nửa ngày, không chỉ không đâm trúng, mà còn khiến nó khảm vào trong bánh kem.
Gương mặt nhỏ của Thích Ánh nhăn lại.
Quý Nhượng không nhịn được, dùng ngón tay ấn lên mi tâm, nghiêng đầu, trên mặt nở ra nụ cười.
Mẹ ơi, sao lại ngoan như thế.
May mà Thích Ánh không nghe thấy, anh cười xong lại nghiêm mặt, đưa tay qua mặt bàn, cầm lấy chiếc nĩa trên tay cô, nhắm chuẩn dưới bánh kem, cũng không biết làm sao mà dễ dàng đâm trúng quả blueberry.
Anh lại cầm nĩa đưa quả blueberry sang.
Thích Ánh vui vẻ nhìn anh, cúi đầu, há miệng ăn.
Tay Quý Nhượng cứng đờ trên không trung, con ngươi hơi mở to.
Anh chỉ muốn đưa nĩa cho cô thôi.
Tôi không có ý đút cậu ăn nha!
Cô gái nhỏ này rốt cuộc làm sao thế, nói trêu liền trêu, không cho người ta kịp phản ứng?
Cô gái nhỏ trêu người ta xong còn không biết, đang tiếp tục cúi người làm bài tập. Không giống như anh, sau khi nhìn câu hỏi xong, cô nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, liền chọn được đáp án.
Quý Nhượng giận dỗi rụt tay về.
Da mặt mình quả thật quá mỏng rồi!