Chương 59

Học hành không lấy được hạng nhất, bóng rổ còn lấy không được sao?
Ai mà không có lĩnh vực sở trường của mình chứ.
Hôm sau Quý Nhượng liền đi tìm Thẩm Ước ghi danh.


Trước đó Thẩm Ước không phải không tìm anh nhưng anh lấy việc học làm trọng từ chối. Bây giờ lại chủ động tìm đến cửa, Thẩm Ước khá bất ngờ: “Sao bỗng nghĩ thông rồi?”
Quý Nhượng hờ hững: “Em không đến sợ các người không lấy được hạng nhất.”


Các thành viên khác trong đội: “...”
Mẹ nó, đừng ngông cuồng như thế được không?
Nhưng nghĩ đến lần trước trong cuộc thi trường đại ca liền mạng xông lên, ừm, anh có quyền ngông cuồng.


Chuyện thi đấu cứ thế mà quyết định. May mà tiến độ học tập bây giờ của Quý Nhượng đã tiến bộ, những kiến thức mới nhất lúc giáo viên giảng trên lớp anh cũng đều có thể nghe hiểu, không cần tốn nhiều thời gian để củng cố kiến thức nền nữa, mỗi ngày trích hơn một tiếng để luyện bóng cũng không có vấn đề gì.


Đám người Khuất Đại Tráng không tham gia đội bóng rổ, lại cực kì có hứng thú với tiết mục biểu diễn thời trang bảo vệ môi trường, mỗi ngày đều nghiên cứu với ban cán sự lớp làm sao để tìm phế phẩm sinh hoạt cải tạo thành quần áo mà có thể mặc lên người lại không làm mất đi cảm giác thiết kế.


Các lớp đều khua chiêng gõ trống luyện tập tiệc đêm 4/ .


available on google playdownload on app store


Vở kịch sân khấu của lớp 11/ nói có vẻ dễ nhưng khi thật sự biểu diễn, đủ loại đạo cụ, bối cảnh, trang phục vô cùng phiền phức. Nhạc Lê mỗi ngày đều một tay cầm vở, một tay cầm chiếc loa nhỏ ở chỗ tập chỉ huy sắp xếp, vẫn khá có phong phạm của đạo diễn.


Thích Ánh tạm thời không mang đàn cổ của giáo viên lịch sử đến trường, lúc luyện tập chỉ mượn đàn tranh cũ của trong lớp âm nhạc của trường.


Nhạc Lê sắp xếp vị trí trên sân khấu cho cô ở bên trái sân khấu, lúc biểu diễn chính thức chỗ của cô sẽ được đặt cao hơn, sau lưng có trang trí một cây mai, cô ngồi dưới gốc cây mặc váy trắng gãy đàn, vừa nghĩ liền cảm thấy rất có ý cảnh.


Rất nhanh, học sinh của các lớn liền đón chào buổi tập diễn trước đêm hội ngày 4/ một ngày.


Đêm hội long trọng như thế, đến lúc đó phải ghi hình phát sóng, còn mời lãnh đạo của sở giáo dục thành phố đến, không thể có chút sai sót nào. Diễn tập cũng rất bài bài, căn bản hệt như đêm hội chính thức ngày mai, chỉ là không có khán giả mà thôi.


Trình tự tiết mục dựa vào rút thăm, lớp 11/ có số thứ tự thứ 19, ở giữa.
Các thành viên đóng kịch đều đã thay cổ trang, tổ trưởng tổ hóa trang ghi nhớ dặn dò của Nhạc Lê, quả nhiên thuê cho Thích Ánh một chiếc váy trắng phiêu dật như tiên.


Bối cảnh cơ bản của câu chuyện Lương Chúc là trong thư viện, cho nên bao gồm cả phục trang của vai chính đều rất đơn giản, chỉ là cả người mặc bố y xanh, đến cảnh cuối sau khi Chúc Anh Đài về nhà đổi thành cách ăn mặc của nữ thì có thêm một chiếc váy lụa màu hồng.


Đến khi Thích Ánh thay xong váy trắng ôm đàn cổ từ trong phòng thay đồ bước ra, cả hậu trường đều yên lặng mất vài giây.
Thật sự rất có phong thái thần tiên, hơn nữa còn đẹp không tả xiết.
Quả thật giống với tiểu tiên nữ hạ phàm, so với các ngôi sao đóng phim cổ trang trên ti vi còn đẹp hơn.


Thấy mọi người đều nhìn mình, Thích Ánh có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Rất lạ sao?”


Cô đã rất lâu không mặc váy dài rồi. Cổ trang thời hiện đại cách tân ít nhiều vẫn khác so với áo váy năm đó cô mặc trong phủ tướng quân, nhưng kiểu dáng khá giống nhau, vừa rồi lúc nhìn gương trong phòng, cô cũng có vài phần sửng sốt.


Nhạc Lê thét lên chạy đến bên cạnh cô, ôm cô một cái: “Ánh Ánh cậu siêu xinh! Cậu nhất định sẽ là điểm nhấn của cả sân khấu!”
Nam sinh lớp 11/ đều nhìn thẳng về hướng cô.


Thường ngày Thích Ánh ăn mặc rất đơn giản cũng rất khiêm tốn, cô vẫn luôn buộc tóc đuôi ngựa, tuy cô khá xinh, nhưng nhìn lâu ngày cũng cảm thấy không thoát khỏi hình tượng thanh thuần, ngoan hiền.


Nhưng hôm nay cô mặc váy dài bằng lụa mỏng, gương mặt thanh lệ, tóc dài mềm mại, thật sự là có cảm giác của Tiểu Long Nữ mà trước đó Nhạc Lê nói, quả nhiên là thanh nhã, tú lệ không gần thế tục.
Trong phòng đầu tiếng cảm thán, chỉ có Triệu Đô Nam tức đến muốn khóc.


Mẹ nó cái này còn cần diễn sao? Vai nữ chính cái rắm! Chỉ cần Thích Ánh ăn mặc như thế ngồi trên sân khấu, còn gãy đàn nữa, mẹ nó, ai sẽ nhìn cô chứ? Còn ai quan tâm đến vai nữ chính nữa?!


Ban đầu cô vượt qua Thích Ánh giành được vai nữ chính, còn thầm đắc ý rất lâu, bây giờ cô mới biết, cái bẫy này đang giăng sẵn đợi cô!
Nhạc Lê tuyệt đối là cố ý!


Học sinh phụ trách đọc số thứ tự của tiết mục đứng bên ngoài gọi: “Biểu diễn số 18 sắp kết thúc, số 19 chuẩn bị lên sân khấu.”
Mọi người đều bận rộn.


Nhạc Lê hệt như hoa đồng nhỏ cả đường nâng lấy làn váy của Thích Ánh đưa cô lên sân khấu. Một chiếc bục gỗ hình tròn được tổ đạo cụ trang trí như đài hoa, trên đài hoa có đặt giá đàn cùng ghế, đàn cổ đã được đặt trên bàn, cánh hoa mai cần có cũng không thiếu, lúc ngồi xuống đó liền tựa như một bức tranh.


Diễn tập bắt đầu, các giáo viên bên dưới quả nhiên không hẹn mà cùng chú ý đến cô gái nhỏ mặc váy trắng ngồi đàn ở đằng sau. Triệu Đô Nam tức đến không bình tĩnh, mấy lần suýt nữa đọc sai lời thoại, chỉ là có kinh không hiểm, Nhạc Lê ở dưới sân khấu sốt ruột đến trừng thẳng cô ta.


Biểu diễn vừa kết thúc, cô nàng liền từ sau sân khấu lên mắng cô: “Cậu có thể chuyên tâm diễn không? Cậu nhìn đằng sau làm gì chứ? Ngày mai chính thức diễn rồi, lời thoại đến giờ còn chưa nhớ nữa sao?!”


Triệu Đô Nam phẫn nộ trừng cô một cái, cảm thấy cô cố ý nên sau khi thay đồ, không thèm chào hỏi liền rời đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Trần Mộng Khiết vội an ủi: “Không sao không sao, tớ đi khuyên cậu ấy, chắc chắn sẽ không làm trễ biểu diễn ngày mai.”


Nhạc Lê thở phì phò, đợi Thích Ánh thay váy xong, lúc cùng về mới mắng chửi: “Cô ta là đố kỵ sự xinh đẹp của cậu! Loại người như cô ta sống không qua tập đầu trong phim truyền hình!”
Hôm sau, Nhất Trung đón chào ngày thanh niên 4/ long trọng.


Sáng sớm, thầy trò cả trường đều đến đủ. Đầu tiên là chào cờ sau đó là lãnh đạo giảng thuyết, tiếp theo là nghi thức trang trọng vào đoàn của thanh thiếu niên.


Căn bản đều là học sinh lớp 10, trường học sắp xếp học sinh đại biểu lớp 10 lên sân khấu, sau đó là nhận huy hiệu đoàn, đọc tuyên ngôn vào đoàn, cuối cùng là do hiệu trưởng đọc danh sách học sinh vào đoàn.
Tên của Quý Nhượng cũng ở trong đó.


Tên của Quý Nhượng lớp 11/ vừa vang lên, bên dưới quả nhiên có một tràng vỗ tay nhỏ. Thế nhưng nghĩ đến đại ca gần đây vừa tham gia hoạt động công ích vừa tập trung học hành nên mọi người cũng không còn ngỡ ngàng.


Nghi thức vào đoàn diễn ra hơn ba tiếng đồng hồ, các học sinh đứng dưới ánh mặt trời sắp đứng hỏng mất. Sau khi kết thúc, lãnh đạo nhà trường còn dẫn lãnh đạo thành phố đến tham quan trường học, các học sinh thì chạy đi ăn cơm nghỉ ngơi.
Hội diễn văn nghệ bắt đầu từ hai giờ chiều.


Hội trường có sức chứa 3000 người đều ngồi chật kín, Nhạc Lê chỉ ở sau sân khấu nhìn, cực kì căng thẳng, cô nàng nghĩ đến tố chất tâm lý này của mình, quả nhiên vẫn là phù hợp đứng sau sân khấu.


Nhân lúc lớp trước đang biển diễn cô lại kiểm tr.a đạo cụ, phục trang, kiểm tr.a lời thoại của từng vai diễn.


Đằng sau sân khấu không quá lớn, sức chứa cũng không nhiều học sinh, mỗi lần chỉ có ba lớp tiến vào. Bọn họ cũng chỉ đành đứng bên ngoài, chờ đến khi trình tự diễn đến số 14, giáo viên mới đến thông báo họ vào sau sân khấu bắt đầu trang điểm thay đồ.


Thích Ánh đặt đàn ngay ngắn, sau đó mới cầm túi đi thay đồ.
Lúc vào phòng thay đồ, cô ngửi thấy trong túi truyền đến hương mực nước.


Cô nhíu mày, mở túi ra vừa nhìn, trên váy lụa trắng đều toàn là nước mực đen, hẳn là cả lọ đều đổ vào trong đó, thấm vào các lớp váy, lúc cầm ra, cả chiếc váy thật sự không nhìn được nữa.


Nhạc Lê ở bên ngoài đang chỉ huy các bạn nữ trong tổ hóa trang trang điểm cho Chúc Anh Đài trước, chờ Thích Ánh thay váy xong lại trang điểm cho cô sau.
Kết quả nhìn thấy Thích Ánh cầm chiếc váy loang lổ mực đen ra, giận dữ hỏi: “Cái này là ai làm?”
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn chiếc váy kia.


Nhạc Lê là người phản ứng đầu tiên, hét lên xoay đầu nhìn Triệu Đô Nam vẫn đang hóa trang: “Có phải cậu làm không?! Chắc chắn là cậu!”


Triệu Đô Nam gạt tay cô ra, cười lạnh: “Có chứng cứ không? Đừng đổ lên người tôi? Ai biết cô ta đắc tội với ai? Quần áo của mình không trông cẩn thận xảy ra vấn đề lại trách tôi?”
Nhạc Lê thật sự tức điên rồi.


Nhưng lên sân khấu biểu diễn gấp đến như lửa cháy lông mi rồi, Trần Mộng Khiết vội hỏi học sinh tổ hóa trang: “Còn đồ thư viện không?”
Học sinh kia từ trong rương lấn ra một bố y xanh giống hệt với mọi người: “Còn.”
Trần Mộng Khiết đưa cho Thích Ánh: “Cậu thay bộ này đi.”


Chuyện đã đến nước này, Nhạc Lê tức cũng chỉ có thể trách mình không trông coi kĩ phục trang. Vừa rồi Thích Ánh đi vệ sinh, đưa túi quần áo cho cô bảo quản, giáo viên lại đến gọi cô sang hỏi một chút về chuyện dời đạo cụ lên sân khấu trước, cô đặt túi vào cùng rương đạo cụ.


Đoán là khi ấy có người vấy mực vào.
Không trách cô sơ ý, mẹ nó ai có thể tưởng tượng chỉ là hội diễn văn nghệ, lòng người lại có thể hiểm ác đến trình độ này!
Trong gương lộ ra vẻ mặt đắc ý của Triệu Đô Nam.


Nhạc Lê càng nhìn càng tức, cảm thấy chuyện này nếu để cho Triệu Đô Nam được toại nguyện như vậy, mình thật sự sẽ tổn thọ hai mươi năm mất.


Cô gọi Thích Ánh đang định thay đồ: “Ánh Ánh, cậu hóa trang trước, đừng vội thay đồ. Tiểu Hòa, bên cậu xong chưa, cậu hóa trang cho Ánh Ánh đi, sợi dây buộc tóc trắng của cô ấy đặt trong hộp, cậu buộc cho cô ấy dạng nơ bướm như của Lưu Diệc Phi ấy!”


Dư Hòa hệt như cùng chung kẻ thù với cô: “Được! Làm liền!”
Nhạc Lê trừng Triệu Đô Nam một cái, cầm lấy váy lụa trắng nhiễm đầy mực ra ngoài.


Triệu Đô Nam thầm nghĩ, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn như thế cậu vẫn có thể giặt sạch ư? Cho dù lúc này đi thuê váy mới thì cũng không kịp. Cô ta yên tâm ngồi lướt điện thoại, chờ lên sân khấu.
Thời gian dần trôi qua, lớp thứ 18 đã lên sân khấu, tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ.


Trần Mộng Khiết sốt sắng không thôi: “Lê Tử sao còn chưa về! Ánh Ánh cậu thay bố y xanh trước đi!”
Thích Ánh đã trang điểm xong, tóc cũng đã buộc, nhìn bộ bố y xanh trong tay mình, cô gật đầu muốn vào phòng thay đồ.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn của Nhạc Lê: “Tránh ra! Tất cả tránh ra!”


Cô ôm một chiếc hộp đỏ chạy vào, trực tiếp chạy đến trước mặt Thích Ánh, nhét vào trong lòng cô: “Cậu mau thay đi!”
Thích Ánh nghi ngờ nhìn hộp quà cao cấp tinh xảo trong lòng, Nhạc Lê đẩy cô một cái: “Đừng ngây người nữa! Mau lên!”
Cô gật đầu, ôm hộp vào trong phòng thay đồ.


Bên ngoài, mọi người đều tò mò vây quanh hỏi: “Cậu lại tìm bộ quần áo mới à?”
Nhạc Lê đắc ý nhìn Triệu Đô Nam sắc mặt không tốt, nếu có đuôi chắc chắn bây giờ nó đã vểnh lên trời rồi: “Đúng vậy, so với bộ trước đây còn đẹp hơn! Các cậu chờ xem!”


Không lâu sau, Thích Ánh thay váy xong.
Đó là một chiếc váy lụa mỏng cổ trang cách tân, so với chiếc váy thuê trước đây không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần.
Da trắng, váy đỏ, tóc đen, xinh đẹp động lòng người, Thích Ánh khiến cho tất cả đều sững sờ.
Sao lại có người hợp với màu đỏ như thế.


Tựa như yêu tinh bất tri bất giác mà mê hoặc lòng người.
Giáo viên đến nhắc thứ tự ở đằng trước gọi: “Số 19, lớp 11/ chuẩn bị lên sân khấu!”
Nhạc Lê hô to: “Lớp 11/ cố lên!”


Các bạn học bị làm cho sững sờ vội đắm chìm vào biểu diễn. Nhạc Lê đi đến bên Triệu Đô Nam đang nghiến răng nghiến lợi, cười rạng rỡ vỗ vai cô ta: “Lát nữa diễn cho thật tốt nha, nếu trên người cậu xảy ra chuyện gì, cả lớp đều sẽ không buông tha cho cậu đâu.”
Triệu Đô Nam: “!!!”


Đạo cụ từng thứ một được dời lên sân khấu.
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu: “Sau đây xin mời thưởng thức vở kịch sân khấu mà lớp 11/ đem đến《Lương Chúc tân biên》!”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay lốp bốp.


Quý Thiên chống hông đi đằng sau Quý Nhượng, ngồi vào chỗ trống ở lớp 11/ , cô cố đè nén sự hưng phấn hỏi: “Ánh Ánh có phải diễn Chúc Anh Đài không?”
Quý Nhượng: “Không phải, cô ấy làm nền.”


Quý Thiên: “ Xứng đáng với việc chị vượt ba đèn xanh đèn đỏ đưa đến váy xuân cao cấp ư?!”
Ánh sáng trên sân khấu tối dần.


Chỉ còn một chùm sáng rơi trên người cô gái nhỏ mặc váy đỏ ngồi đằng sau. Cô rũ mắt, ngón tay đặt trên dây đàn gãy lên hai tiếng, tựa như đánh vào lòng người. Tóc đen váy đỏ, da trắng như tuyết, lúc mở mắt đôi mắt tựa như biển sao lấp lánh, đẹp đến rung động lòng người.


Bên dưới không hẹn mà cùng cảm thán.
Cô ngồi dưới cây mai, gãy đàn, thu hút toàn bộ ánh mắt của thiếu niên của thời thanh xuân.
Mà Quý Nhượng...
Anh sắp hối hận ch.ết mất.
Tiểu yêu tinh xinh đẹp thế này dựa vào gì phải cho nhiều người xem vậy chứ!


Sớm biết đã lấy váy vải bố đưa cho cô rồi!






Truyện liên quan