Chương 73

Sau khi Thích Ánh tỉnh lại, lại phải làm một kiểm tr.a toàn diện, căn bản đã không còn vấn đề gì nhưng vẫn cần ở lại trong viện quan sát một thời gian. Trong khoảng thời gian này bạn học lớp 12/ liên tục đến thăm, mỗi ngày trong phòng bệnh đều rất náo nhiệt.


Không được bao lâu, đại cao đầu gấu lạnh mặt đuổi người.
Tuy đã tốt nghiệp nhưng uy nghi của đại ca vẫn còn, mọi người đều sợ anh, vừa thấy anh đổi sắc mặt lập tức không dám ở lại, liên tục chạy đi.
Thích Ánh buồn cười trách anh: “Anh cố ý dọa họ làm gì?”


Anh hạ giường bệnh xuống, để cô nằm ngay ngắn lại kéo chăn lên: “Em vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, họ sẽ làm phiền em.” Anh xoa đầu cô vô còn quấn băng gạc, “Nhắm nắt, ngủ nào.”


Cô nghe lời nhắm mắt, mềm giọng hỏi anh: “Trước khi sinh nhật, em có thể xuất viện không? Em không muốn ở trong bệnh viện qua sinh nhật lần thứ 18.”
“Nghe lời bác sĩ, bác sĩ nói được thì được.”


Đợi lúc bác sĩ đến tuần phòng, Thích Ánh quả nhiên cả mặt mong đợi hỏi thời gian xuất viện của mình, nào ngờ bác sĩ nói thời gian cô xuất viện lại đúng hôm sinh nhật cô.


Thế nhưng vì não bộ tổn thương cần phải đề phòng hậu di chứng, bác sĩ đặc biệt dặn dò: “Trong nửa năm nay không thể chơi các trò độ cao ở công viên giải trí, âm thanh trong rạp phim rất lớn, tạm thời không thể đi. Gần đây bên ngoài nhiệt độ quá cao, tốt nhất là không nên ra ngoài, duy trì ổn định và yên tĩnh.”


available on google playdownload on app store


Đôi mắt của cô gái nhỏ ảm đạm, uất ức ‘vâng’ một tiếng.
Lúc chạng vạng, Hàn Dương cầm hộp kẹo sữa đến. Ông nghe Quý Nhượng nói Thích Ánh thích ăn kẹo, sau khi tan ca còn đặc biệt đến siêu thị một chuyến.


Công việc quá bận, đây là lần đầu tiên ông đến thăm sau khi Thích Ánh tỉnh dậy, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, ông cảm thấy sự mệt mỏi của công việc đã vơi đi rất nhiều.
Bọn họ liều mạng bảo vệ không phải là nụ cười thế này sao.


Thích Ánh nhìn thấy ông, vành mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn gọi ‘chú Hàn’.
Hàn Dương vô cùng cảm khái.
Quý Nhượng rót cho ông một ly nước nóng. Hàn Dương cùng Thích Ánh trò truyện, nghĩ đến gì đó, ông quay đầu hỏi anh: “Nghe nói cháu thi vào học viện cảnh sát?”
Quý Nhượng gật đầu.


Hàn Dương cả mặt khen ngợi cùng cảm động: “Cậu bé ngoan, chú tin cháu nhất định sẽ trở thành một vị cảnh sát xuất sắc nhất.”


Ba người đang nói chuyện, Du Trình mang cơm tối đến. Ngô Anh Hoa gần đây ngày ngày đều nghiên cứu thực đơn thập toàn đại bổ, mỗi ngày đổi món làm cho Thích Ánh, Quý Nhượng ăn cùng nên cũng béo lên đôi chút.


Du Trình nhìn thấy Hàn Dương cũng ở đây vừa kích động vừa vui mừng, liên tục hỏi ông ăn cơm chưa, lại gọi điện cho Ngô Anh Hoa bảo bà lại đem chút thức ăn đến, bảo ân nhân vẫn ở đây còn chưa ăn cơm!


Hàn Dương hiểu tâm trạng của các gia đình, tâm ý cảm kích của họ vừa thuần túy vừa chân thành, dù chỉ là ăn một miếng cơm, hoa quả mà họ tặng đều có thể khiến bọn ông cảm thấy vô cùng an ủi.


Ông không từ chối, gật đầu cười. Du Trình quả nhiên rất vui, lấy cơm hộp đưa cho Thích Ánh và Quý Nhượng ăn, sau đó lại thần bí kéo Hàn Dương ra ngoài hành lang.
Vẻ mặt đó, Hàn Dương còn cho rằng ông muốn nhét phong bì cho mình.
Kết quả Du Trình nói: “Đội trưởng Hàn, anh có con cái chưa?”


Hàn Dương năm nay bốn mươi hai tuổi, một lòng tập trung công việc, vẫn chưa kết hôn.
Ông lắc đầu, Du Trình lại bắt tay ông: “Thế Ánh Ánh nhà chúng tôi có thể nhận anh là bố nuôi không?!”
Hàn Dương: “...”
Hướng đi này thật sự quá khiến người ta trở tay không kịp rồi.


Du Trình sợ ông từ chối, vừa thở dài vừa lau nước mắt: “Ánh Ánh nhà chúng tôi không tốt số. Hẳn anh cũng biết rồi, bố con bé cũng là cảnh sát phòng chống ma túy giống anh vậy, hi sinh rồi, mẹ nó cũng bị liên lụy. Tôi chỉ hi vọng đứa nhỏ này sau này có thể yên ổn, nào ngờ lại xảy ra chuyện này. Là đội trưởng Hàn cứu con bé về! Anh là ân nhân của nó! Hai người trước, tôi đến Văn Hoa Tự xem giúp con bé một quẻ, cao tăng nói trong mạng của con bé thiếu quý nhân, tôi đoán, anh chẳng phải là quý nhân của con bé hay sao?!”


Hàn Dương thật sự dở khóc dở cười.
Du Trình nói đến vành mắt lại đỏ: “Ánh Ánh nhà chúng tôi rất ngoan, đặc biệt nghe lời. Anh nhận con bé làm con nuôi, con bé sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Anh thấy thế nào?”


Hàn Dương trong mắt đầy cảm khái, một lúc sau ông gật đầu: “Được. Tôi cùng đứa nhỏ này có duyên, cô đơn nửa đời, có thêm một cô con gái, là phúc khí của tôi.”


Du Trình mừng đến rơi lệ, lập tức kéo Hàn Dương về phòng bệnh, hưng phấn nói với Thích Ánh vẫn đang ăn cơm: “Ánh Ánh, mau gọi bố đi!”
Quý Nhượng: “...”
Thích Ánh: “Hả?”


Nhận bố nuôi đương nhiên không thể sơ xài như vậy. Du Trình cùng Hàn Dương bàn bạc, quyết định đợi ngày Thích Ánh xuất viện, vừa khéo là ngày sinh nhật thứ 18 của cô, sẽ ở trong nhà tổ chức tiệc rượu, làm lễ nhận thân chính thức.


Thời gian thoáng cái trôi đi, rất nhanh liền đến đêm trước ngày xuất viện một ngày.
Vì Thích Ánh không thể thức khuya, Quý Nhượng cũng không kiên trì cảm giác nghi thức trước giờ của anh, sớm đã dỗ cô đi ngủ.


Anh lại không ngủ được, lúc đợi đến mười hai giờ, anh lén lút từ trên giường bò dậy, khe khẽ đi đến bên giường, cúi người hôn lên mắt cô.
Anh thấp giọng nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Cô gái nhỏ sớm đã say giấc nồng, đến cả hơi thở cũng thoang thoảng hương thơm.


Anh rốt cuộc cũng hài lòng lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, Du Trình đến làm thủ tục xuất viện. Thích Ánh thay đồ bệnh việc ra, mặc chiếc váy đỏ mà mấy hôm trước lúc Quý Thiên đến thăm tặng cho cô.


Quý Nhượng đang dọn dẹp hành lý, ở gần hai tháng nay, phòng bệnh sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của anh rồi. Còn có rất nhiều đồ đến thăm bệnh, chứa đầy cả hai chiếc vali.
Du Trình làm xong thủ tục, cùng Quý Nhượng mỗi người xách một cái đi ra ngoài.
Thích Ánh mặc váy đỏ, ngoan ngoãn đi theo sau.


Lúc đi đến hành lang, cậu bé ở phòng bệnh kế bên cầm một đóa hoa hồng chạy ra, giọng non nớt nói: “Chị Ánh Ánh, sinh nhật vui vẻ.”
Thích Ánh rất vui, nhận lấy hoa hồng, xoa đầu cậu nhóc, cô nói lời cảm ơn cậu.


Lúc đi đến quầy y tá, y tá chăm sóc cho cô cầm hộp quà xinh đẹp đi ra, cười đưa cho cô: “Ánh Ánh, sinh nhật vui vẻ nha, tạm biệt.”
Cả đường đi đến thang máy, cô nhận được bảy tám phần quà.
Du Trình vô cùng vui mừng: “Ánh Ánh của chúng ta rất nhiều người yêu thích nha.”


Cô cầm quà cười đến rất vui. Lúc đi ra cổng, Du Trình và Quý Nhượng đem vali lên xe, Thích Ánh đứng trên bậc thang đợi, lúc cô đưa mắt, bỗng nhìn thấy tòa nhà đối diện treo một màn hình cực lớn, trên đó dùng kẹo dâu hồng để xếp thành bốn chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’.


Cô nhìn nửa ngày, cảm thấy rất trùng hợp nha.
Sau khi lên xe, chiếc xe dần dần rời khỏi bệnh viện, lúc chạy qua trạm xe buýt, qua quảng cáo của cửa kính cũng là ‘Sinh nhật vui vẻ’.
Cả đường xe chạy, nhìn đến đâu cũng có thể nhìn thấy chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’.


Cho đến khi dừng đèn đỏ, một chiếc xe buýt dừng bên cạnh, Thích Ánh nhìn thấy bên ngoài xe cũng dán poster lớn ghi ‘Sinh nhật vui vẻ’.
Cô cuối cùng không nhịn được, quay đầu nhỏ giọng hỏi Quý Nhượng: “Bọn họ đang chúc mừng sinh nhật em sao?”
Quý Nhượng cười: “Bây giờ em mới biết ư?”


Đôi mắt cô sáng rực, wow lên một tiếng, vô cùng vui mừng, đôi tay nhỏ đặt trên cửa kính đưa mắt nhìn khắp nơi.
Có rất nhiều, trên đường về nhà, chỉ cần nơi có thể làm quảng cáo, toàn bộ đều chúc mừng sinh nhật cô.


Lúc chiếc xe chạy vào tiểu khu, cây long não hai bên của tiểu khu đều treo đầy bóng bay, mỗi cái bóng bóng đều in ‘Sin nhật vui vẻ’ đang bay lượn trong gió.
Thích Ánh xuống xe, đôi mắt đỏ hoe, cô nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó xoay người nhào vào lòng thiếu niên.


Cô ôm lấy cổ anh mềm giọng hỏi: “Là anh tặng cho em ư?”
Quý Nhượng cười ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cô: “Chúc mừng em trưởng thành, bảo bối.”






Truyện liên quan