Chương 3: Cưỡng ép trên xe
Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi!?_ Ân Kỳ lo lắng chạy vội đến hỏi bác sĩ ngay khi ông vừa từ phòng phẫu thuật ra.
- Mẹ cô đã qua cơn nguy kịch rồi! Rất may ca phẫu thuật được thực hiện kịp thời nên kết quả rất tốt.
- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn ông, cảm ơn..._ Trong tiếng nấc nghẹn ngào, Ân Kỳ không biết nói gì ngoài rối rít cảm ơn vị bác sĩ tốt bụng.
Nếu không có vị bác sĩ nhân ái này, mẹ cô đã chẳng được tiếp nhận điều trị vì thiếu viện phí. Nay bệnh của bà đã khỏi hẳn, cô thực sự vui sướng đến mức chỉ biết khóc nấc lên.
- Không cần cảm ơn! Đây vốn là việc mà một bác sĩ như tôi phải làm!
- Bao lâu nữa thì mẹ tôi xuất viện được ạ!?
- Đợi bà tỉnh lại, theo dõi tầm nửa tháng là có thể xuất viện!
- Nếu chúng tôi ngồi máy bay đường dài thì có ảnh hưởng gì không ạ!?
- Không sao! Di chuyển chú ý một chút, đừng để va đập mạnh là được!
- Vậy khi nào tôi vào thăm mẹ tôi được ạ!?
- Ngày mai bà sẽ được chuyển vào phòng hồi sức, lúc đó cô hãy vào thăm!
- Cảm ơn bác sĩ! Làm phiền ông rồi!
Sau khi vị bác sĩ rời đi, Ân Kỳ cũng rời bệnh viện. Cô muốn đến trung tâm thương mại để mua chút đồ chuẩn bị cho chuyến đi Pháp sắp tới.
Mất gần 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng Ân Kỳ cũng mua xong một list dài những đồ là đồ. Trong lúc khệ nệ mang đồ đạc ra xe, ở bãi đổ xe, cô va phải một người!
- Thành thật xin lỗi! Tôi không cố ý!_ Vội cúi đầu xin lỗi người bị mình va phải, Ân Kỳ không kịp ngẩng đầu lên đã phải vội cúi xuống nhặt đống đồ rơi vãi trên đất.
- Cô bị mù à!? Tôi đứng sờ sờ ra đấy mà cô cũng va vào được! Làm bẩn giày Gucci vừa mua của tôi rồi! Cô có biết nó đắt thế nào không!? Có bán cô đi cũng chẳng đền nổi!_ Nhìn một thân toàn quần áo rẻ tiền của Ân Kỳ, nữ nhân bị cô đâm trúng trào phúng nói.
Chẳng thể nghe nổi nữa, Ân Kỳ lạnh mặt ngẩng đầu nhìn cô ta, không ngờ lại phát hiện nhân vật thứ ba vô cùng quen thuộc! Vĩ Kiệt!
- Đây là tình nhân mới của anh sao, thân ái!? Sau khi em đi, thẩm mĩ của anh ngày càng tệ rồi!
- Kiệt, anh quen cô ta sao!?_ Cô ta nghi hoặc quay đầu nhìn Vĩ Kiệt, hỏi.
- Chỉ là phụ nữ bị anh ngủ qua thôi!_ Vĩ Kiệt không chút để ý, lạnh nhạt nói.
- Vị tiểu thư này, tôi không hề mù! Bằng chứng là người đàn ông bây giờ của cô, chính là kẻ bị tôi vứt bỏ mấy ngày trước đấy! Ngược lại là cô, mắt cô có vấn đề sao!? Loại nam nhân bẩn thỉu, ai cũng có thể ngủ cùng này mà cô cũng muốn!?_ Nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Vĩ Kiệt, Ân Kỳ thầm nhếch môi khinh thường.
- Câm miệng! Ai cho cô sỉ nhục Kiệt thiếu! Tiện nhân..._ Cô ta vừa mắng vừa vung tay lên, muốn cho Ân Kỳ một bạt tai. Nhưng...
- Bốp..._ Tiếng tát tay vang lên to rõ trong hầm đỗ xe vắng vẻ, khóe môi người phụ nữ rớm máu chứng tỏ lực tay vô cũng nặng.
- Cô dám..._ Cô ta run run ôm mặt, không dám tin nhìn Ân Kỳ.
- Tôi có gì mà không dám!? Cô cho mình là ai!? Tổng thống chắc!?
- Kiệt, cô ta..._ Lay lay cánh tay Vĩ Kiệt, cô ta nũng nịu đáng thương khóc lóc.
- Cút!_ Lạnh lùng dứt tay ra khỏi tay cô ta, Vĩ Kiệt quát.
- Kiệt, em...
- Đừng để tôi nói lần thứ hai!_ Ngữ khí của Vĩ Kiệt trầm xuống, anh đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
Hậm hực dậm mạnh chân, cô ta lườm Ân Kỳ đến cháy mắt rồi mới chịu rời đi.
Nhìn cô gái kia rời đi, tuồng vui cũng đã không còn, Ân Kỳ cô cũng nên đi rồi!
- Khoan đã!
- Có chuyện sao!? Vĩ tổng!_ Miễn cưỡng bị gọi quay lại, Ân Kỳ đành phải đặt lại túi đồ xuống đất, quay người lại nhìn Vĩ Kiệt.
- Vừa rồi còn gọi tôi là thân ái, sao phút chốc đã thành Vĩ Tổng rồi!?_ Vừa nói, Vĩ Kiệt vừa tiến người đến, áp sát vào Ân Kỳ.
- Chắc là anh nghe nhầm thôi! Chúng ta đâu thân đến mức gọi nhau như vậy!_ Vĩ Kiệt càng tiến, Ân Kỳ càng lùi dần về sau, cho đến khi không còn lùi được nữa.
- Vĩ tổng, hành động này của anh đối với một người xa lạ như tôi không thích hợp lắm đâu!
- Vậy sao!? Chúng ta từng làm không phải còn hơn thế này sao!? Hay là em quên rồi!? Có muốn tôi giúp em hồi tưởng một chút không!?_ Dùng tay nâng lên chiếc cằm thanh tú của Ân Kỳ, Vĩ Kiệt ngả ngớn nói.
- Vĩ tổng, anh nói gì tôi nghe không hiểu lắm! Tôi có việc phải đi, không tiện dong dài cùng anh!
Nhân lúc một cánh tay Vĩ Kiệt đang nâng cằm mình, Ân Kỳ lập tức vùng chạy thoát khỏi vòng tay của Vĩ Kiệt. Nhưng ngay lập tức, bàn tay Ân Kỳ đã bị Vĩ Kiệt bắt lấy, thô bạo lôi mạnh cô lên xe.
- Muốn chạy sao!? Không dễ vậy đâu!