Chương 11: Bất ngờ

Hôm nay Đỗ Ninh đang bận rộn trong bếp, hai tên sai dịch đến ngoài cửa, nói phụng mệnh tới truyền Đỗ Ninh lên công đường.


Đỗ Ninh cảm thấy bất ngờ, hắn tới đây vừa mới hơn ba tháng, chưa quen cuộc sống nơi đây, huyện thành cũng chỉ đi qua một lần, hôm nay sai dịch tới truyền hắn lên công đường, là vì chuyện gì đây?
Sai dịch lại nói không biết, chỉ mời Đỗ Ninh trước đi huyện nha liền biết rõ ràng.


Trong thực khách có người biết chuyện, lặng lẽ kéo Đỗ Ninh đi ra bên ngoài nói cho hắn biết, nhất định là hắn tiếng tăm dần lớn, người trong nha môn cũng biết, muốn chút cung phụng, truyền hắn hỏi gì gì đó, đều là lấy cớ, khuyên hắn mang theo chút tiền chuẩn bị đút lót, liền có thể bình an vô sự.


Đỗ Ninh thầm sinh tức giận, nghĩ thầm nếu thật là như vậy, ta cũng không thể buông trôi bỏ mặc! Hắn nhanh tay làm xong hai món cuối cùng, phân phó Tiểu Trư chiếu cố thực khách, chính mình thay y phục, liền theo sai dịch ra khỏi cửa.


Đợi đi tới huyện nha, quan huyện chính thức thăng đường, Đỗ Ninh mới biết được, hóa ra có người viết đơn kiện hắn chưa được chủ đồng ý, tự mình chiếm diện tích xây phòng.


Đỗ Ninh kinh ngạc, nơi đó rời xa thị trấn, hoang tàn vắng vẻ, hồi đó trước khi hắn xây phòng đã từng hỏi thăm thôn dân, nơi đó vốn là nơi vô chủ nha.


available on google playdownload on app store


Nguyên cáo là một phú hộ phụ cận trấn trên, lúc này lấy ra khế đất trình lên, quả nhiên viết rõ vùng núi tổng cộng rất nhiều mẫu kia, toàn bộ thuộc về Lâm Hà trấn Trương Khánh Thu, tất cả thủ tục đầy đủ hết, cũng có quan ấn của huyện nha.


Đỗ Ninh nhìn kỹ khế đất, không thể không thừa nhận bản thân sơ xuất, chỉ nghe lời người khác, chưa tới quan phủ thẩm tra, hiện tại sự thật rành rành, hắn là người phân rõ phải trái, tự nhiên mặc cho Tri huyện phán xử.


Tri huyện đại nhân thấy Đỗ Ninh nói năng không dung tục, là một người đọc sách hiểu lý lẽ, cũng kính hắn mấy phần, sau khi điều đình với hai bên, liền phán Đỗ Ninh đền bù tiền thuê đất cho Trương gia, bốn tháng tổng cộng hai trăm lượng, sau này nếu như còn ở lại mở ***, thì dựa theo tiền này tiếp tục trả.


Theo lý thuyết cái phán quyết này cũng không quá phận, bản thân Đỗ Ninh cũng cho là hợp lý, nhưng mà… Hắn đâu có tiền? Trước khi tiểu *** có vị khách đầu tiên, tiền để dành trong tay Đỗ Ninh đã gần như là con số không, sau này bắt đầu có khách hàng, cũng chỉ mới nửa tháng, hắn lại không giỏi kinh doanh, thường thường khách hàng cho rằng tốn bao nhiêu, liền đưa bấy nhiêu tiền, mà trà cùng điểm tâm hắn biếu tặng, đều không tính tiền, tiếp tục như vậy, trừ đi chi phí mua tài liệu, tiền chân chính kiếm được, thật ra thì rất ít.


Trương gia đúng tình hợp lý chờ Đỗ Ninh trả tiền, Đỗ Ninh nói cần thương lượng, xin bọn họ thư thả mấy ngày, chờ mình gom đủ tiền rồi, lập tức đưa đi. Trương gia cũng không có ép buộc, đồng ý năm ngày sau sẽ đi thu.


Ra khỏi huyện nha, Đỗ Ninh từ từ đi về, một đường mặt mày ủ dột, thực không biết đi đâu kiếm hai trăm lượng bạc, huống chi cho dù qua cửa ải này, sau này mỗi tháng đều phải trả tiền thuê, lấy thu nhập trước mắt của hắn mà xem, mỗi tháng trừ đi tiền thuê đất, tiểu *** cũng không còn lời lãi gì.


Vậy phải làm sao bây giờ?
Đang đi, phía trước đụng phải một người, hướng hắn ha ha cười một tiếng: “Đỗ lão bản, hôm nay vào thành mua đồ sao?”
Đỗ Ninh vừa nhìn, thì ra lại là La thương nhân.


Hai người hàn huyên mấy câu, La thương nhân thấy Đỗ Ninh tinh thần không ổn định, liền hỏi hắn có chuyện gì, Đỗ Ninh cười khổ đem tình huống vừa rồi nói, La thương nhân nói: “Hóa ra là như vậy, ngài đã nhìn kỹ khế đất rồi chứ?”
Đỗ Ninh nói: “Nhìn rồi, cũng không sai.”


“Ừ, kia liền không dễ làm, nếu đất của người ta, thu tiền thuê cũng là đương nhiên.”
Đỗ Ninh gật đầu, thở dài, thật ra thì yêu cầu của Trương gia không tính quá đáng, phán quyết của tri huyện cũng rất thỏa đáng, hắn không có chỗ nào oán trách, chỉ bất quá… Quả thật không có tiền đâu.


La thương nhân kéo hắn đi tửu lâu ăn cơm, Đỗ Ninh không yên lòng, ăn không biết vị, La thương nhân cũng không ngừng cảm thán, nói tửu lâu này nguy nga lộng lẫy, khách tới như mây, chẳng qua mùi vị rượu và thức ăn, so với Đỗ Ninh làm thì kém xa.


Đỗ Ninh cũng thấy như thế, khẽ cười khổ, đại tửu lâu làm ăn tốt, thứ nhất chính là chiếm địa lợi, thứ hai chính là nhìn mặt tiền cùng khí thế của ***, thứ ba mới là mùi vị rượu và thức ăn, như tiểu *** của mình, mặc dù cũng có thể thu hút được một ít khách hàng quen, nhưng so với nơi này, đó là cát trong sa mạc, hơn nữa, người chịu chạy đường thật xa đi ăn vài món thức, dù sao cũng là số ít.


“Cho nên ta nói ngài không bằng vào trong thành, lấy tay nghề của ngài nhất định có thể rất thuận lợi rất thành công, trở thành nhất đại danh trù.”La thương nhân lại bắt đầu thuyết phục, Đỗ Ninh khẽ cau mày, nói: “Đa tạ La đại ca chiếu cố, bất quá tính ta thế này, cũng không hy vọng nổi danh a.”


La thương nhân sát ngôn quan sắc ( xem ý tứ qua lời nói và sắc mặt), chuyển ý nói: “Kia cũng không thành vấn đề, chủ nhân chúng ta ở tỉnh thành còn có Công Đức Lâm chuyên kinh doanh đồ ăn, khách nhân đều là văn nhân danh sĩ, hoặc là gia quyến quan lại, hoàn cảnh u nhã, vô cùng thanh tĩnh, hẳn là thích hợp ngài.”


Gã ba lần bốn lượt thuyết phục, Đỗ Ninh cũng có chút động tâm, đã đáp ứng đi xem một chút, nếu như thích hợp, sẽ gặp mặt chủ nhân, bàn bạc chuyện hợp tác.


La thương nhân mừng rỡ, lập tức đề xuất ngày mai phái xe ngựa tới đây chở hắn, Đỗ Ninh lại nói hy vọng gặp mặt chủ nhân trước, nếu như song phương hòa hợp, thì sẽ bàn lại chuyện sau này.


La thương nhân cười nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chủ nhân chúng ta ôn hòa nhất, Đỗ lão bản ngài vừa thấy liền biết.”


“Vậy ta còn phải về thương lượng một chút, nếu như… Hắn nói không muốn đi…”Đỗ Ninh nghĩ đến Tiểu Trư, dựa theo lời y nói, y từ nhỏ lớn lên ở trong núi, lại chưa từng rời đi. Về phần bản thân Đỗ Ninh, mặc dù sinh trưởng ở chốn phồn hoa, nhưng hiện tại cũng không thích trở lại thập trượng nhuyễn hồng, nơi đó, có quá nhiều phức tạp rối rắm, quá nhiều hấp dẫn, quá nhiều thương tâm.


La thương nhân nói: “Tùy ý tùy ý, Đỗ lão bản ngài không cần lo lắng, ngài hoàn toàn có tự do của mình, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”


Sau khi hai người chia tay, Đỗ Ninh vừa đi vừa nghĩ, trở lại tiểu ***, căn bản đã có quyết định, nơi này là giữ không được, trước nghĩ biện pháp đem trả tiền thuê đất của Trương gia, sau đó hắn có thể mang Tiểu Trư đi tìm một nơi cư trú, có thể tiếp tục mở ***, cũng có thể chỉ là tĩnh cư. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải có tiền… Từ trước đến nay nay không xem trọng kim tiền nhất, nhưng hiện tại không có tiền nên cái gì cũng không làm được, thật đúng là…


Ai, Đỗ Ninh thở dài, không thể nào mà cười được.
Tiểu Trư xa xa thấy Đỗ Ninh, lập tức chạy như bay tới, nhìn rất là lo lắng, Đỗ Ninh vỗ vỗ vai y, mỉm cười an ủi, đem chuyện nói qua loa, Tiểu Trư hỏi: “Làm sao bây giờ?”


“Ta đáp ứng La lão bản, đi theo hắn gặp mặt chủ nhân, có lẽ phải đi tửu lâu tỉnh thành làm việc, nói như vậy, có thể lĩnh tiền lương, trước tiên đem gửi trả tiền còn thiếu. Về phần sau này… Nếu nơi đó quả thật không tệ, chúng ta có thể tiếp tục làm, nếu không thích, chúng ta trở về trong núi, không mở ***̣, tìm một chỗ không người ở, ta mỗi ngày chỉ nấu cơm cho một mình ngươi, có được hay không?”


“Được.”Tiểu Trư gật đầu, trên thực tế y rất muốn Đỗ Ninh trực tiếp thực hiện cái kế hoạch phía sau, bất quá Đỗ Ninh không thích thiếu tiền người khác, cho nên bọn họ vẫn phải là trước nghĩ biện pháp xoay sở tiền trả nợ.


Ngày hôm sau La thương nhân quả nhiên phái xe ngựa tới, Đỗ Ninh dặn dò Tiểu Trư trông nhà, mình vào thành đi gặp Lan đại công tử, vừa thấy mặt, mới phát hiện lo lắng của mình có chút dư thừa.


Lan đại công tử không hề giống thương nhân, trên thực tế nói hắn là công tử thế gia thì thích hợp hơn, lời nói cử chỉ, tác phong nhanh nhẹn, đối đãi Đỗ Ninh vẫn là phi thường khách khí, cũng không coi hắn như đầu bếp, mà đối xử như người đọc sách.


Tâm tình Đỗ Ninh bình tĩnh lại, đối với Lan đại công tử rất có hảo cảm, hai người nói chuyện trời đất, tương đối ăn ý, Đỗ Ninh đã nhiều năm chưa nói chuyện với người cùng thân phận, lúc này nói rất vui vẻ, tâm tình càng thêm buông lỏng.


Lan đại công tử tên Tử Hàng, vừa nói chuyện cùng Đỗ Ninh,vừa cẩn thận quan sát hắn, La thương nhân nói không sai, Đỗ Ninh tướng mạo nho nhã, phong độ của người trí thức rất cao, nói năng không tầm thường, cũng không phải đầu bếp bình thường, mà hắn đối với thức ăn tinh xảo nhận thức rất sâu, giống như là con cháu nhà giàu sang quyền thế.


Hai người nói lại nói, đề tài dĩ nhiên chuyển tới phương diện nấu nướng, Đỗ Ninh có rất nhiều giải thích độc đáo đối với chế biến thức ăn, làm Lan Tử Hàng vô cùng tán thưởng, lúc này quyết định mời hắn làm đầu bếp chính của Công Đức Lâm ở tỉnh thành, cũng dẫn hắn đi thăm này nơi.


Công Đức Lâm của Lan gia trên thực tế mở ở trong lâm viên tư gia, phong cảnh cực đẹp, bài trí theo kiểu lâm viên Giang Tô vô cùng khéo léo, trong viên tôi tớ thành đoàn, đầu bếp cũng có mấy người, mỗi vị đầu bếp đều có phòng bếp chuyên dụng, thêm mười mấy tên trợ thủ, công việc hàng ngày của Đỗ Ninh, chẳng qua là chế biến món ăn, nói ra tài liệu cần chuẩn bị, cuối cùng dùng toàn bộ tài liệu chuẩn bị xong ung dung làm đồ ăn thôi.


Công Đức Lâm mỗi ngày tiếp đãi không nhiều khách lắm, công việc của đầu bếp dĩ nhiên cũng không nặng nhọc, nhưng bởi vì khách nhân đều là không phú cũng quý, khẩu vị tự nhiên cực kỳ khó chiều, đối với tay nghề của đầu bếp yêu cầu cực cao, hơn nữa phải đặc sắc.


Hai người tham quan phòng bếp, Lan đại công tử mỉm cười thỉnh Đỗ Ninh thi triển tài nghệ, Đỗ Ninh biết hắn là khảo nghiệm mình, mặc dù hơi không tình nguyện, vẫn là lên tinh thần, nghiêm túc làm món canh đậu phụ, phải biết rằng càng là nguyên liệu nấu ăn bình thường, càng có thể khảo nghiệm tài nghệ đầu bếp, món canh đậu hủ này của Đỗ Ninh làm rất thanh, mềm, thơm, mịn, ngay cả Lan Tử Hàng cũng ăn đến mở to hai mắt, tán thưởng tự đáy lòng.


Cho nên chuyện Đỗ Ninh tiến vào Công Đức Lâm chính thức xác định, mỗi tháng lương bổng ba mươi lượng, bạc khách nhân thưởng thì đều thuộc về đầu bếp chính, La thương nhân lặng lẽ nói cho Đỗ Ninh, đừng xem nơi này lương tháng không nhiều, nhưng khách nhân nếu như ăn vui vẻ, thường sẽ khen thưởng, có đầu bếp một tháng có thể được ban thưởng trên trăm lượng bạc.


Đỗ Ninh lạnh nhạt đáp lời, cũng không thèm để ý, thật ra thì nghe thấy cái từ “Ban thưởng “, hắn ngược lại càng không muốn ở chỗ này làm, mặc dù hắn hiện tại không có tiền, nhưng giáo dưỡng thuở nhỏ khiến cho hắn không cách nào giống như những đầu bếp kia vì ban thưởng mà vui vẻ, đối với hắn, chỉ có làm đồ ăn cho thân nhân bằng hữu của mình ăn, mới có thể chân chính làm đến vui vẻ.


Lan Tử Hàng đem phản ứng của hắn đều nhìn ở trong mắt, đối với hắn càng có hứng thú.






Truyện liên quan