Chương 3
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Sau khi chặt đứt đường lui, mười một người phóng ngựa thẳng hướng trận địa của địch, biết sống ch.ết của mình chỉ còn trong sớm tối, mỗi người đều cố giữ lại lực lượng, chờ đợi khi nguy hiểm thì mở một con đường máu.
“Gia Luật Ngột Truật, mau nạp mạng đi!”
Một tiếng quát vang lên, Liễu Dật Hiên bỏ ngựa phóng thân xông tới, lấy kinh công tuyệt đỉnh lướt qua tầng binh lính mặc áo giáp cuối cùng, lao thẳng tới chủ soái quân Liêu đang ở trên đài.
“Kẻ nào?”
Rõ ràng thấy được chủ soái của bọn họ còn mặc áo giáp hoàng kim ở trên núi phía sau giữ trận, như thế nào lại có thể xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện tại đây?
Chẳng lẽ người Tống thật sự biết thuật phân thân?
Đã từng cùng Liễu Dật Hiên giao chiến vài lần nên Gia Luật Ngột Truật kinh hãi không kịp trở tay, sớm đã bị Liễu Dật Hiên vung đao chém xuống, trở thành đầu lìa khỏi thân lăn lông lốc dưới mặt đất.
Gương mặt anh tuấn dính đầy máu đứng ngay giữa trận địa của địch, thật giống như một chủy thủ bằng vàng chuẩn xác cắm chặt vào trái tim của quân Liêu.
Quân Tống thấy chủ soái bên ta đã tiến vào trong đại bản doanh của người Liêu, mà bản thân y lại toàn thân đầy máu, giống như chiến thần đứng sừng sững ở trong tâm trận của quân địch, tay cầm thủ cấp của chủ soái quân Liêu giơ lên cao. Sát khí của binh sĩ đại chấn, tiếng sát rung trời.
Quân Liêu mất đi chỉ huy thì trận địa rối loạn không còn giữ nổi trật tự, hơn nữa lại thấy được tướng soái của quân Tống dũng mãnh phi thường như thế, lại trong tình thế thần không biết quỷ không hay vượt qua cả một đội quân thiên binh vạn mã cướp lấy đầu chủ soái bên ta, giống như là chiến thần trong truyền thuyết hạ phàm, khiến tim và mật của chúng không khỏi cứ nảy lên thình thịch.
Mắt thấy các tướng lĩnh dẫn đầu của quân Liêu đều vì đại thế đã mất mà cắm đầu chạy thục mạng, số binh sĩ còn sót lại tựa như rắn mất đầu hoặc là buông khí giới đầu hàng, hoặc là sợ hãi quá mức không biết làm gì kế tiếp liền bị quân Tống thế như chẻ tre đánh bại đánh cho tan tác.
“Tướng quân, bọn họ tiếp ứng phía trước, chúng ta được cứu rồi!”
Chỉ hận ông trời tự dưng lại xuất hiện một nước Liêu trước sau bất nhất như vậy, căn bản là không rảnh để quan tâm một vài sĩ tử trong bọn họ sớm đã mệt mổi tới không chịu đựng nổi.
Ánh mắt sắc bén của Ngụy Diêu nhìn thấy quân Tống tiên phong đã tới tiếp ứng bọn họ, hắn liền cao hứng quát to một tiếng.
Thất bại cận kề đột nhiên chuyển ngược lại thành quanh vinh thắng lợi, mười một người ở bên trong doanh trại của địch trong phút chốc thoát khỏi quỷ môn quan, tất cả đều không khỏi cảm thấy vui mừng, đối với chủ soái của mình ngoài kinh sợ còn có thêm vài phần tình cảm.
“Các huynh đệ, xông lên!”
Liễu Dật Hiên hô một tiếng quân lệnh thì được toàn thể tướng sĩ của mình hô hào hưởng ứng nhiệt liệt.
Quân Tống thừa thắng xông lên, đem quân Liêu đuổi tới phía bắc của vùng Hạ Lan, lấy mười vạn binh lực đại phá hơn hai mươi vạn đại quân của Liêu quốc, trong vòng hơn nửa năm đã đoạt lại năm châu ở Yến Vân.
Tin thắng trận ở Hạ Lan được truyền thẳng tới Biện Kinh, hoàng đế Đại Tống long tâm đại duyệt, liền hạ lệnh khao thưởng ba quân.
Sau đó quân Liêu lại liên tiếp đại bại hoàn toàn ở Kỳ Sơn.
…….
“Người này nếu chưa bị diệt trừ thì vĩnh viễn sẽ vẫn mãi là mối họa lớn đối với Đại Liêu ta…”