Chương 5

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho người phụ nữ, anh ta ngỡ ngàng cảm thấy rằng cô ấy thật xinh đẹp.
Một bộ dáng ngây ngốc không nhớ được gì của cô làm anh ta mê mẩn, còn thấy cô dễ thương nên dỗ dành cô rất lâu.


Giống như một kẻ ngốc có bộ não si tình, nuông chiều cô, không ép buộc cô, quan tâm cô đến từng chi tiết…
Lâm Phong bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy buồn nôn.
Một phụ nữ ăn xin lang thang, có khi còn bị ai đó chơi qua.
Bằng không tại sao Túc Bảo lại không có điểm nào giống anh ta?


Mặc dù hoài nghi, nhưng Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tr.a quan hệ ba con.
Bởi vì một khi phát hiện anh ta không phải ba của cô bé, vậy anh ta sẽ trở thành trò cười của Nam Thành.
Lâm Phong nhặt điện thoại lên và rời đi ngay lập tức, anh ta liên tục gọi điện thoại trong căn phòng làm việc ấm áp:


“Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là Lão Lâm đây! Tôi muốn hỏi anh có biết ai trong nhà họ Tô ở Kinh thành không? ”
“Xin chào, ông Ngô, năm mới vui vẻ! Ông có biết nhà họ Tô ở Kinh Thành không? Công ty đang gặp chút rắc rối…”
**


Bên ngoài thư phòng gió tuyết rất lớn, Túc Bảo nằm ở trên tuyết, thời gian từng chút một trôi qua, trời lại sắp tối.
Trong đầu bé vẫn còn có chút ý thức, nhưng dùng nhiều sức đến đâu cũng không thể mở mắt nổi.
Sau khi mẹ mất, bé không khóc, cho dù bị ba đánh bé cũng không khóc.


Nhưng bây giờ bé cảm thấy có chút muốn khóc.
Sau khi bé gọi cậu út của mình, không có âm thanh đáp lại nào cả, có phải họ không muốn nhận bé không?
Trên thế giới này, không ai thích bé cả.
Còn mẹ thì sao? Sau khi bé ch.ết, nếu mẹ nhìn thấy bé như vậy, thì có thích bé không?


available on google playdownload on app store


Đôi môi tím tái của Túc Bảo mím lại, trong lòng không ngừng lặp lại: Mẹ… Túc Bảo không khóc, Túc Bảo rất ngoan…
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm ầm ầm.


Bảy tám chiếc xe màu đen từ bên ngoài biệt thự của nhà họ Lâm lao tới, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, đá tung cửa lớn nhà họ Lâm!
Gió tuyết rất lớn, đem thân ảnh nho nhỏ của Túc Bảo đều bao phủ.


Tô Ý Thâm lo lắng nhìn xung quanh —- trên điện thoại, Túc Bảo nói rằng bé đang quỳ ở cửa!
Đột nhiên, vẻ mặt của anh biến sắc, anh nhìn thấy một đống tuyết nhỏ ở cửa!


Tô Ý Thâm chạy vội tới, dùng hai bàn tay lạnh cóng hốt hoảng bới đống tuyết lên, cuối cùng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé dưới đống tuyết!






Truyện liên quan