Chương 16
Túc Bảo mở mắt ra nhìn xung quanh.
Không có ai…
Lúc đầu bé còn tưởng rằng mình đang nằm mơ,mới nghe thấy giọng nói này, nhưng khi bé nhắm mắt lại, giọng nói kia lại vang lên:
[ Túc Bảo, Tiểu Túc Bảo, Tiểu Cặp sách! ]
Tiểu Túc Bảo nắm chặt ga trải giường, khẩn trương nhìn về hướng phát ra âm thanh…
Trong phòng bệnh trống rỗng, nơi phát ra âm thanh không có một bóng người, ngay cả bóng ma cũng không.
Túc Bảo nắm chặt lấy ga trải giường, hỏi: “Ông là ai?”
Trong lòng bé có chút sợ hãi.
Giọng nói kia lại vang lên ra sức thuyết phục, dụ dỗ: “Ta là sư phụ của con đó, gọi sư phụ nào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nhăn lại, hừ, con lâu bé mới bị lừa.
“Túc Bảo không có sư phụ nào hết.” Bé dõng dạc nói.
Âm thanh kia như bị nghẹn lại.
Lúc này, trên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, xuất hiện một cái bóng một thanh niên mặc áo choàng trắng chẳng rõ là người hay ma.
Sắc mặt của hắn rất tái nhợt, hai mắt thâm thúy sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi môi lại có màu đỏ thắm, giữa hai lông mày có một tia tà khí, khiến hắn thoạt nhìn vô cùng diêm dúa.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào con nhóc trước mặt, con nhóc thậm chí còn chưa hình dung ra logic trong bài phát biểu của hắn.
Chậc chậc, thật khó lừa nha…
“Cặp sách nhỏ… ” Hắn lại cố gắng dụ dỗ nói.
Túc Bảo lầm bầm: “Là Tiểu Túc Bảo, không phải cặp sách nhỏ.”
Người đàn ông: “…”
Hắn sờ sờ cằm nói: “Ta thật sự sư phụ của con, lúc còn sống mẹ con đã đem con làm đồ đệ của ta.”
Nghe vậy, Túc Bảo bĩu môi thầm phản kháng trong lòng.
Bé nói: “Mẹ con mới không làm điều vô bổ này.”
Mẹ sẽ không giao bé cho người khác, mẹ còn lâu mới không cần bé nữa.
Người đàn ông nhất thời không nói nên lời.
Tô Cẩm Ngọc khi cận kề cái ch.ết nhìn thấy hắn, liền cầu xin hắn bảo vệ Túc Bảo và nhà họ Tô sau khi cô ấy qua đời.
Khi đó Túc Bảo mới hai tuổi, không thể nào nhìn thấy được hồn thể của hắn, nhưng hắn xác thực đã nhận được lễ bá sư, hắn là sư phụ của bé!
Hai ngày trước, khi Túc Bảo cận kề cái ch.ết cũng nghe được thanh âm của hắn, có điều bây giờ tiểu gia hỏa lại không tin hắn…
Người đàn ông sờ sờ mũi, nhỏ giọng dỗ dành: “Mẹ con tên là Tô Cẩm Ngọc, con tên là Túc Bảo, con nhìn xem, ta đều biết hết nha.”
Túc Bảo mím môi: “Cái này ai mà chẳng biết.”
Người đàn ông: “….”