Chương 26

Túc Bảo sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nói xin lỗi với bé…
Cục sữa nhỏ đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai Tô Ý Thâm nói: “Không sao đâu cậu út!”
Bé đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi, nhưng chưa ai nới với bé rằng ‘không sao đâu’ hay không ‘không có gì’.


Vậy nên, Tiểu Túc Bảo ngay lập tức tha thứ cho Tô Ý Thâm, bởi vì bé biết rằng thật sự rất buồn khi không nghe được người khác nói ‘không sao đâu’.
Hai cậu cháu tiếp tục dỗ con vẹt.
Tiểu Túc Bảo: “Tiểu Ngũ, ngoan, mau xuống đi, cậu út chỉ đùa em thôi, cậu ấy không phải người xấu đâu.”


Tô Ý Thâm: “Tiểu Ngũ, tao xin lỗi, mày xuống đi! Chúng ta đưa mày đến Kinh Đô được không, Trang viên ở Kinh Đô rất lớn, mày cũng có thể tìm được một con vẹt cái … khụ khụ.”
Thấy Tiểu Túc Bảo mãi không quay lại, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi và Tô Lạc quyết định ra hậu viện tìm.


Vì vậy, họ đã thấy cảnh tượng vô cùng ảo diệu, một lớn, một nhỏ đang thi nhau dỗ dành một con chim.
Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng họ cũng hiểu rằng là do con vẹt này mà Túc Bảo nhất quyết đòi quay lại Lâm gia.


Con vẹt này thuộc loài vẹt đuôi dài rất phổ biến, toàn thân có lông màu xanh lá cây sáng, đôi mắt nhỏ của nó cứ đảo xung quanh nhìn họ.


Ông hoàng cáu kỉnh Tô Dĩnh Nhạc là người đầu tiên mất bình tĩnh, cười lạnh nói: “Anh thực sự phục chú rồi đấy, già đầu rồi đến một con vẹt cũng không dỗ được, rác rưởi!”


available on google playdownload on app store


Tô Nhạc Phi và Tô Lạc yên lặng không nói gì, Lão Bát dỗ con vẹt ở đây rất lâu rồi, nhưng con vẹt vẫn không chịu xuống, điều này chứng tỏ con vẹt này rất không dễ lừa.
Quả nhiên, con vẹt trên cây kêu lên: “Lão già ngu ngốc, lão già ngàn tuổi! Lão già ngu ngốc, già, muốn ăn lão già!”


Tô Ý Thâm: “…”
Cái quỷ gì vậy.
“Mày muốn nói gì thì nói!” Tô Ý Thâm chán nản nói.
Tô Dĩnh Nhạc cười cười, giơ cánh tay lên: “Nhìn anh đây này!” “Huýt, uhuuuu, ồ ồ ồ, ét ét!” Tô Dĩnh Nhạc vừa kêu vừa vỗ vỗ tay ra hiệu cho con vẹt bay đến cánh tay của mình.


Túc Bảo mở to mắt.
“Oa, cậu năm trông thật giống chú khỉ đột.”
Khóe miệng Tô Nhạc Phi giật giật.
Tô Lạc khoanh tay mím môi: Chậc chậc.
Con vẹt trên cây cũng kêu lên:
“Cút đi! Cút đi!”
Tô Dĩnh Nhạc cáu kỉnh lật mặt tại chỗ, tức giận chỉ vào con vẹt mắng: “Xuống ngay!”


Con vẹt đứng ở trên cây vỗ cánh: “Không không không, ngươi đừng mơ tưởng lừa gạt lão tử!”
Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, vẹt bây giờ đều thông minh như vậy sao?
Túc Bảo che miệng cười khúc khích, bé tò mò nhìn chăm chú Tô Dĩnh Nhạc .


Cậu năm tuy rằng trông rất hung dữ, nhưng dường như cậu ấy rất ấm áp.






Truyện liên quan