Chương 80
Tiểu Túc Bảo bắt chước theo: “Khí trầm đan điền, ngưng thần trong mắt, đi thôi…”
Đáy mắt Kỷ Trường hiện lên một tia đắc ý: “Bụng dùng sức, nhảy cái rắm thối.”
Tiểu Túc Bảo ngoan ngoãn chiếu niệm: “Bụng nhỏ dùng sức, nhảy cái rắm thối.”
Túc Bảo vừa nghe vừa làm theo.
Quả nhiên ‘phốc’ một tiếng nghe một cái rắm vang lên.
Kỷ Trường phì một tiếng, cười như điên.
Cặp sách nhỏ này vui quá, vui quá!
Túc Bảo hết nhắm mắt rồi lại mở mắt tò mò hỏi: “Sư phụ, sao con không nhìn thấy gì cả?”
Kỷ Trường nói: “Khai Thiên Nhãn không dễ dàng như vậy, ta từng gặp người có thiên phú nhất, cũng mất bảy bảy bốn mươi chín ngày…”
Lúc này, Tiểu Túc Bảo đột nhiên mở mắt.
Trong đôi mắt của bé có một ánh sáng tím chợt lóe rồi biến mất, bé dần dần nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một thân ảnh màu trắng.
Hắn đang tựa vào tủ móc lỗ tai: “Cho nên con không cần gấp, sư phụ bấm ngón tính toán, thiên phú này của con ít nhất cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày.”
Vừa nói, vừa đem ngón tay vừa mới đút vào lỗ tai ra ngửi ngửi.
Túc Bảo nháy mắt mấy cái, hỏi: “Sư phụ, người vì sao phải ngửi phân tai?”
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng: “Nói bậy! Sư phụ nào có…… Chờ một chút! Con nhìn thấy ta?”
“????”
Mọi người sáng sớm thức dậy, liền phát hiện Túc Bảo bị kẹt ở trên hàng rào của biệt thự.
Biểu tình của các cậu là như thế này: (⊙ ˍ⊙)
Tô Tử Tích không chút khách khí cười ha hả, vừa cười vừa nói ‘Thật ngu’, Túc Bảo thấy mọi người đang cười mình thì sắc mặt có chút khó coi.
“Không được cười! ” Bé thở hổn hển trừng mắt nhìn Tô Tử Tích.
Tô Ý Thâm dùng nắm tay đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng, ý cười đáy mắt cũng không giấu được.
Tuy rằng Túc Bảo có chút thảm, bọn họ cũng rất lo lắng.
Nhưng mà……
Không ngăn cản bọn họ cảm thấy buồn cười.
Chỉ có Tô lão phu nhân là thật sự rất sốt ruột, ra sức quở trách: “Cười cười cười, cả đám đều đang cười cái gì đâu, mau đem Túc Bảo ôm xuống đây!”
Tô Tử Lâm vội vàng nói: “Bây giờ tôi gọi 119.”
Túc Bảo sửng sốt, lập tức phản đối: “Không cần, cậu hai không cần gọi đâu.”
Bé biết 119, trước kia lúc ở Nam Thành, trong tiểu khu có người bị cháy, bé tận mắt nhìn thấy chú lính cứu hỏa dũng cảm xông vào trong đám cháy.
Từ giây phút đó trở đi, chú lính cứu hỏa trong lòng bé tựa như siêu nhân cứu vớt thế giới, là thần tượng của bé.
Sao có thể để cho thần tượng nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn của mình chứ?