Chương 107

Vì thế Hân Hân vừa khóc vừa nói: “Em… em giơ cao một chút, đừng để nước mắt của chị rơi trên mặt đất…”


Hai đứa nhóc một cao một thấp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cái chậu mới ướt một tầng, lắc lư một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nước đọng, Hân Hân lại khóc không nổi nữa.


Túc Bảo lập tức cầm ly nước trên mặt bàn lên: “Chị, trong mắt chị không có nước! Chị mau uống nước đi, uống là có.”
Hân Hân uống một ly nước, xong lại gào khóc, nhưng khóc không ra nước mắt.
Túc Bảo lập tức lại rót một ly: “Uống tiếp.”


Cuối cùng Hân Hân uống bốn ly nước đầy, bụng cũng sắp nứt ra.
Cố gắng thật lâu, cổ họng đều gào khàn, vẫn không thấy chậu đầy.
Túc Bảo vẻ mặt đồng tình: “Làm sao bây giờ? Nếu chậu không đầy, bà ngoại không cho ăn cơm thì phải làm sao?”
Hân Hân: “Oa……”


Mắt Túc Bảo sáng lên, lập tức giơ chậu lên hứng.
Tô Nhất Trần mang theo Tô Hà Văn, Tô Hà Vấn trở về, nhìn thấy Hân Hân ở trong phòng khách vừa khóc vừa nấc cục còn Túc Bảo thì giúp Hân Hân bê chậu hứng nước mắt.
Trong miệng Túc Bảo còn hô: “Cố lên! Cố lên!”


Tô Nhất Trần nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Túc Bảo quay đầu, nhanh chóng giải thích: “Cậu cả, bà ngoại bảo chị Hân Hân đem cái chậu này khóc đầy, không khóc đầy không được ngừng, chúng con đang cố gắng đây!”
Tô Nhất Trần: “……”


available on google playdownload on app store


Hân Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng thật sự khóc không nổi nữa.
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên Hân Hân cảm thấy khóc mệt mỏi như vậy, về sau cô không bao giờ muốn khóc nữa.


Hân Hân đáng thương hề hề hỏi: “Bác, sau này cháu không bao giờ khóc nữa, có thể nói với bà ngoại đổi chậu nhỏ một chút không?”
Túc Bảo đứng bên cạnh lắc đầu: “Chậu không được, cậu cả, cậu có thể nói bà ngoại đổi sang cái bát nhỏ được không…”


Cục sữa nhỏ lắc lắc chậu, cảm thấy một cái chậu nhỏ thì vẫn còn quá ta, đổi qua một cái bát nhỏ là được rồi.
Chị Hân Hân bình thường khóc dữ dội như vậy, thì ra ngay cả một chậu nước mắt cũng không khóc được.
Tô Nhất Trần: “……”


Tô Hà Vấn toán học tương đối tốt, tay cậu đút túi, thản nhiên nói:


“Người bình thường khóc một lần nước mắt cũng chỉ có 5 ml, một chậu rửa mặt này chứa ₫ khoảng 10 lít nước, cũng chính là 10.000 ml, một ngày khóc một lần thì cũng phải mất 2000 ngày. Không tính lượng bốc hơi, nếu không khóc liên tục năm năm thì không đầy được đâu.”


Hân Hân mếu máo: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ con khóc không ra nước mắt!”
Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai chị thức dậy lại khóc.”
Khóc 5 năm hình như cũng không phải là rất lâu!
Sẽ nhanh thôi.






Truyện liên quan