Chương 109

Mỗi ngày lúc Hân Hân thức dậy rất phiền phức, hơi không như ý liền đập đồ, ngoại trừ cô ta không ai có thể dỗ được.
Hơn nữa, còn có Tô Tử Tích.


Tô Tử Tích nhìn ngoan hơn Hân Hân, nhưng lại càng không dễ bảo, cậu thích chơi game, không ai được nói động đến cậu, vừa nói liền giận dữ đập vỡ điện thoại di động, so với trâu bò còn bướng bỉnh hơn.
Vệ Uyển suy nghĩ liền thấy yên tâm.


Thật ra trong lòng cô ta cũng đánh cược, muốn dạy cho người Tô gia một bài học, chờ sau khi bọn họ phát hiện không có cô không được, xem bọn họ còn dám để cho Tô Tử Lâm ly hôn với cô hay không.
**
Buổi tối, không có mẹ ở bên cạnh, hốc mắt Hân Hân quả thật đỏ bừng.


Nhưng mà vừa mếu máo chuẩn bị gây chuyện thì nghĩ đến việc hồi chiều, Hân Hân cũng không dám lại gây chuyện nữa.
Dì Ngô cảm thấy cô đáng thương, thở dài: “Tiểu thư, mau ngủ đi! Ngày mai thức dậy là được rồi.”
Hân Hân ôm chăn, bĩu môi nước mắt lưng tròng……


“Dì ra ngoài đi, con không cần dì!” Cô nghẹn ngào hét to.
Dì Ngô: “Tiểu thư…”
Hân Hân bỗng nhiên cầm một cái gối lên, hung hăng đập vào mặt dì Ngô: “Dì tránh ra đi!”
Hân Hân không cần dì Ngô, cô muốn mẹ cô cơ!


Hân Hân không khóc không nháo, nhưng tính tình ương bướng thối tha kia vẫn còn đó, rầm một tiếng đem đồ trên bàn đều hất xuống đất.
Dì Ngô đành phải rời đi, vừa nói: “Có chuyện gì con bấm chuông gọi dì.”


available on google playdownload on app store


Vừa ra cửa đã thấy Tô lão phu nhân ở bên ngoài, Túc Bảo mặc áo ngủ đứng bên cạnh.
Tô lão phu nhân hỏi: “Nó còn gây chuyện?”
Dì Ngô nói: “Tốt hơn nhiều rồi, lão phu nhân cũng đừng nóng giận, trẻ con mà……”
Tô lão phu nhân hừ một tiếng.
Cũng bởi vì là trẻ con, mới phải quản.


Lúc nhỏ mặc kệ không dạy, lớn lên còn dạy được sao?
Không thể nào.
Túc Bảo ôm thỏ con, suy nghĩ một lát sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn lên gõ cửa.
Tiểu tử kia vẻ mặt nghiêm túc, giọng trẻ con nói: “Chị Hân Hân, buổi tối chỉ có mình chị, chị có sợ không?”


Cục bột nhỏ Túc Bảo lấp ló ngoài cửa nhìn vào trong nhỏ giọng nói: “Buổi tối có quỷ đó nha!”
Hân Hân trừng mắt, cảm thấy Túc Bảo là người xấu.
“Chị không cần em vào đây, em cút đi!” Chỉ nghe bùm một tiếng, Hân Hân đóng cửa lại.
Túc Bảo vô tội nháy mắt mấy cái.


Những gì Túc Bảo nói đều là sự thật mà, ở đây thật sự có ma.
Không biết có phải Hân Hân sau khi đóng cửa còn chưa hết giận hay không, lại mở cửa đi ra, cầm một ly nước đập vỡ tan tành trước mặt Túc Bảo.
Tô lão phu nhân lạnh mặt nói: “Đi thôi, Túc Bảo, đừng để ý tới nó.”






Truyện liên quan