Chương 112
Kỷ Trường chậm rãi giải thích cho bé nghe: “Có rất nhiều loại ác quỷ, suy tận gốc rễ thì chúng được hình thành bởi sự ngưng tụ của các gốc xấu khác nhau như yêu, ghét, tham, sân, si. Tỷ như quỷ mít ướt, quỷ nhỏ mọn, quỷ háo sắc, quỷ nhát gan…..”
Túc Bảo chỉ tay về phía cửa sổ: “Thế nó là quỷ gì?”
Kỷ Trường híp mắt: “Quỷ mít ướt.”
Túc Bảo chớp chớp mắt, chợt ngoảnh đầu nhìn Hân Hân.
Hình như Túc Bảo hiểu ra rồi.
“Vì chị Hân Hân thích khóc nhè nên quỷ mít ướt mới tới.”
Kỷ Trường khen ngợi: “Không sai. Ví dụ, những người mắc chứng cuồng ăn cực độ có xu hướng thu hút quỷ tham ăn, còn những người thích khóc dễ thu hút những quỷ mít ướt.”
Túc Bảo gật đầu lia lịa.
Túc Bảo đã nói rồi mà, trẻ con không được khóc bừa.
Đầu óc Hân Hân ong ong, hoàn toàn choáng váng.
Thấy Túc Bảo quay đầu lại nói cái gì đó, cô bé nghe không rõ, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, chợt đứng phắt dậy chạy về phía Túc Bảo.
Túc Bảo: “Được rồi, đừng sợ, Túc Bảo đuổi con quỷ đi rồi.”
Hân Hân bất ngờ lao vào người Túc Bảo, bật khóc.
Cô bé sợ ch.ết khiếp rồi.
Khi trông thấy Túc Bảo mang theo một quả cầu lửa đến, cô bé như nhìn thấy Ultraman.
Trong phim hoạt hình Ultraman mà anh trai Hân Hân thường xem, Ultraman chính là như thế này.
Hân Hân khóc không ra hơi, ôm chặt Túc Bảo không chịu buông.
Túc Bảo vỗ về: “Ngoan ngoan…”
Rõ ràng mình vẫn là một cô nhóc, vậy mà Túc Bảo lại học theo cách của mẹ để dỗ Hân Hân.
Chợt nhớ ra điều gì, cô bé vội nói: “Chị Hân Hân, tạm dừng khóc! Đợt em lấy ly nước!”
Cô bé vẫn không quên chuyện phải nhận nước mắt đâu nha!
Túc Bảo chạy qua lấy cái ly, Hân Hân thút thít kêu: “Em, em nhanh chút!”
Kết quả thì, khi cái ly đưa đến trước mặt, Hân Hân lại không rớt nổi một giọt lệ….
Túc Bảo và Hân Hân ngơ ngác nhìn nhau.
Túc Bảo chần chừ nói: “ Hay là chị cố sức khóc một chút?”
Hân Hân trề môi ra, nhân lúc cảm xúc sợ hãi chưa vơi hết, ra sức khóc.
Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ giật khóe môi, chỉ biết câm nín!!
Cuối cùng, Hân Hân khóc đến mệt lừ, Túc Bảo cũng ngáp một cái, cả hai đều buồn ngủ.
Túc Bảo mơ màng nói: “Chị ơi, chị nằm lên giường rồi cố khóc tiếp. Như vậy không tốn sức đâu.”
Hân Hân: “Hu hu!”
Hai cô nhóc nằm lên giường, Túc Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn nâng cái ly.
Còn Hân Hân, khóc to một trận xong cũng dễ ngủ, hai cô nhóc gần như chìm vào giấc ngủ cùng một lúc.