Chương 114
Nhà họ Tô.
Túc Bảo đang vẽ tranh với Hân Hân.
“Cho chị.” Bé đưa cho Hân Hân một tờ giấy trắng.
Hân Hân quay đầu khịt mũi: “Chị không cần.”
Miệng thì nói vậy nhưng cô bé vẫn nhận lấy.
Túc Bảo khó hiểu: “Chị nói không cần mà ạ?”
Hân Hân hất cằm, vịt ch.ết còn mạnh miệng: “Tờ của chị không đủ trắng, dùng của em thì đã làm sao!”
Túc Bảo: “…”
Một lúc sau, cả hai cùng vẽ một bức tranh, Túc Bảo nói: “Để em đưa cho bạn của em xem thử!”
Nói xong bé chạy ra ngoài tìm ông ngoại Tô, kéo ông cụ tới đây.
Ông cụ Tô tháo kính đọc sách xuống, hỏi: “Hôm nay cháu vẽ gì vậy?”
Túc Bảo giơ bức tranh của mình ra: “Ông ngoại, ông nhìn xem! Con vẽ một quả trứng gà.”
Ông cụ Tô không nhịn được cười, lại hỏi: “Hân Hân thì sao?”
Hân Hân nhìn hai người vừa xem tranh của Túc Bảo vừa cười nói, tâm trạng không khỏi hơi rầu rĩ, cho rằng ông ngoại không thích mình.
Lúc này nghe ông cụ Tô hỏi, ánh mắt cô bé sáng lên, vui vẻ nói: “Con vẽ chân dung gà mái ạ!”
Ông cụ Tô nhướng mày, nhìn bức tranh của Hân Hân, chợt phát hiện cô bé vẽ cũng rất giỏi.
Mặc dù không sống động như tranh của Túc Bảo nhưng lại vô cùng thú vị.
Túc Bảo cầm điện thoại di động của ông cụ Tô lên, tạch tạch chụp một tấm của mình rồi chụp của Hân Hân, gửi hết cho viện sĩ Lao.
Bé đè nút ghi âm, ghé sát vào micro nói: “Bạn cũ, đây là bức tranh do chị em cháu vẽ.”
Ngay sau đó, viện sĩ Lào đã gửi qua một đoạn tin nhắn thoại: “Cả hai chị em đều vẽ rất đẹp! Con không ngại ông đăng lên Weibo chứ?”
Túc Bảo quay sang nhìn Hân Hân, thấy cô bé đồng ý, bé vui vẻ đáp lại không ngại.
Một lúc sau, viện sĩ Lào đăng tranh lên Weivo, lần này không chỉ có của Túc Bảo mà còn có của Hân Hân.
Mặc dù Hân Hân chưa biết đọc nhưng ánh sáng trong mắt cô bé ngày càng sáng khi lướt Weibo.
Thì ra đây là cảm giác được khen!
Cho tới này, ngoại trừ mẹ luôn nói “Hân Hân thật giỏi” thì chưa ai khen cô bé cả.
Thì ra không khóc lóc, không quậy phá cũng có thể khiến người khác chú ý…
Hân Hân nhìn Túc Bảo, lần đầu tiên tự hỏi một vấn đề.
Bà ngoại và mẹ của cô bé đều nói Túc Bảo là trứng thối, sen trắng mưu mô, đến nhà họ Tô để giành đồ với cô bé
Nhưng bây giờ cô bé lại cảm thấy không giống như vậy…
Buổi chiều, không có mẹ ở bên, cũng không có ai muốn chơi với Hân Hân, Hân Hân đành phải đi tìm Túc Bảo.
Hai cô bé cầm chiếc xô nhỏ ra ao cạn trong vườn bắt cá
Vệ Uyển đã đến nhà họ Tô, nhưng tiếc là cô ta không thể vào được, lại bị đuổi ra ngoài.