Chương 18
“Ngồi xuống.” Tạ Đạo Vi ngồi xuống, sau đó nói với Mạc Nhàn.Bình thường Tạ Đạo Vi nói chuyện luôn là dịu dàng mềm mỏng, nhưng lúc nào cũng lộ ra một cổ cảm giác uy hiếp, Mạc Nhàn ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng không dám kêu la nữa.“Đưa tay đến đây.” Tạ Đạo Vi thực tự nhiên nói.“Làm gì?” Mạc Nhàn ôm chặt lấy tay mình, mười phần cảnh giác hỏi.“Thoa thuốc.” Trước giờ Tạ Đạo Vi luôn nói chuyện ngắn gọn, là người không thích nói những lời vô nghĩa.“Có phải ngươi muốn hạ độc lên miệng vết thương của ta không, để miệng vết thương của ta chảy mủ hư thối….” Mạc Nhàn đã nghĩ ra tất cả các thủ đoạn độc ác Tạ Đạo Vi sẽ đối phó với mình.“Ngươi lại nhắc nhở ta, nếu ngươi không nghe lời ta có thể đối phó với ngươi như vậy.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, giống như không thèm để ý đến hình tượng mình trong mắt Mạc Nhàn ác độc như vậy.“Ngươi thực sự là thoa thuốc?” Mạc Nhàn tỏ vẻ thực nghi ngờ hỏi.“Ta không thích nói chuyện lại hai lần.” Vốn dĩ Tạ Đạo Vi không phải là một người kiên nhẫn, giờ phút này lại sắp hao mòn hết nhẫn nại của nàng.Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi không kiên nhẫn nữa, liền nhanh chóng ngồi xuống, sau đó cẩn thận đưa tay ra tới, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Tạ Đạo Vi, rốt cuộc hình như Tạ Đạo Vi cũng không từng lừa gạt mình.Tay Mạc Nhàn lúc nãy bị Tạ Chương dẫm qua, có ba ngón tay nàng không duỗi thẳng được, cũng không biết có gãy xương không, mu bàn tay cũng ứ đọng vết máu.Tạ Đạo Vi nắm lấy mu bàn tay Mạc Nhàn. Vẫn là lần đầu tiên Mạc Nhàn được Tạ Đạo Vi cầm tay, có chút ngơ. Thật ra, Tạ Đạo Vi thình lình thân cận như vậy làm Mạc Nhàn thực sự không quen, thậm chí là kinh sợ.Tạ Đạo Vi cầm tay Mạc Nhàn, nắn bóp lôi kéo một cái, động tác cực nhanh, nhanh đến mức Mạc Nhàn cũng không phản ứng kịp, nhưng chờ nàng lấy lại tinh thần, phát hiện ba ngón tay không duỗi thẳng kia lại có thể tự nhiên hoạt động được rồi. Tuy rằng Mạc Nhàn cảm giác xương cốt hình như không có sao, nhưng mà thịt vẫn còn đau, dù vậy, đối với bản lĩnh của Tạ Đạo Vi, nàng vẫn rất kinh ngạc cảm thán, có đôi khi Tạ Đạo Vi rất lợi hại, không biết làm sao mới có thể đuổi kịp. Xương tay Mạc Nhàn được chữa khỏi xong, Tạ Đạo Vi không biết lấy nơi nào ra lọ thuốc bột, sau đó rắc lên miệng vết thương. Thuốc bột đối với miệng vết thương cũng có tác dụng kich thích nhất định, đau đến Mạc Nhàn kêu tê tê.“Có thuốc khiến ngươi không đau, nhưng sẽ để lại sẹo, cái này tuy đau, nhưng sẽ không để lại sẹo.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.Mạc Nhàn vừa nghe không để lại sẹo có đau cũng thấy đáng giá. Nàng trộm nhìn về phía Tạ Đạo Vi đang thoa thuốc cho mình, trong lòng lại có cảm giác thật không xong, đó chính là nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi không có xấu xa đến như vậy. Chính là hết thảy rõ ràng, đều là do nàng ta làm hại, cố tình người ta chỉ cần cho mình một chút ân huệ nhỏ, nàng liền cảm thấy người ta không có xấu như vậy, thật sự là không có tiền đồ, Mạc Nhàn âm thầm phỉ nhổ mình một ngàn lần trong lòng. Bất quá, trong lòng nàng cũng không có không thoải mái như vừa rồi nữa, cũng không còn cảm thấy tổn thương như vậy nữa, Mạc Nhàn thấy mình quá dễ dàng dụ dỗ đi, bất quá Tạ Đạo Vi mà để ý dụ dỗ mình sao? Nghĩ lại cũng cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.“Đột nhiên ngươi đối tốt với ta như vậy làm gì?” Mạc Nhàn nghĩ một đằng nói một nẽo cũng không muốn tin tưởng hỏi, Tạ Đạo Vi hẳn là không có chút nhân tình với mình mới đúng chứ.Tạ Đạo Vi khẽ nâng đầu về phía Mạc Nhàn, tầm mắt lạnh lùng.Mạc Nhàn cảm thấy hình như mình hỏi bậy rồi, cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, như vậy mà sợ người khác đối tốt với mình quá, nói đến vẫn là do Tạ Đạo Vi, hại mình bị khi dễ quen rồi, bây giờ tốt hơn sẽ làm mình thực sự không quen đi.“Ta không thích người khác chạm vào đồ vật của ta, bị người khác làm hư tất nhiên muốn sửa lại.” Khi Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi sẽ không trả lời, Tạ Đạo Vi mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí vẫn đương nhiên như vậy.“Ta là người, không phải đồ vật.” Mạc Nhàn cãi lại vì bản thân, quả nhiên Tạ Đạo Vi vẫn là Tạ Đạo Vi, nhìn đi, lời nói của nàng ta đáng ghét đến cỡ nào, mình là người được không, cái gì làm hư thì muốn sửa, nghe thật sự khiến người ta tức giận mà.“Xác thật ngươi không phải đồ vật.” Tạ Đạo Vi khẽ nhếch khóe miệng nói.Ây, khó có khi Tạ Đạo Vi sẽ đồng ý với lời nói của mình, không đúng không đúng, Tạ Đạo Vi đang mắng mình không phải đồ vật. Cãi cọ với Tạ Đạo Vi toàn thua thiệt, Mạc Nhàn chịu thua nhìn Tạ Đạo Vi.“Ta là người!” Mạc Nhàn lập lại lập trường của mình lần nữa.Lần này Tạ Đạo Vi lại không phản ứng nàng, thoa thuốc cho Mạc Nhàn xong liền quay trở về phòng.Thực sự là ức chế, lúc hai người cãi nhau, cãi thua thì không thấy sao, nhưng chuẩn bị hòa thì người ta lấy tư thế của người thắng cuộc không muốn phản ứng mình, đúng vậy, đó chính là trường hợp hiện tại của Mạc Nhàn.