Chương 8

*Editor: Shmily*
- -------------------
..... Ngọt quá.
Vẻ mặt Tiếu Nam vô biểu tình mà buông xuống.


Đàm Minh nói: "Nam ca, anh từ bỏ đi, đến dâu tây anh còn cảm thấy ngọt nữa thì loại đồ uống này chắc chắn không thích hợp với anh đâu, đừng uống nữa, để cho em đi! Em không chê nước miếng của anh đâu!" Nói xong, Đàm Minh lại vươn tay lần hai, nhưng giống hệt như lúc trước, chỉ duỗi được một nửa đã bị Tiếu Nam đoạt lấy trước.


Trương Đông dùng lời lẽ chính đáng nói: "Minh Nhị, mày đừng mơ mộng hôn môi gián tiếp với Nam ca, Nam ca còn lâu mới đồng ý."
Đàm Minh tùy tiện nói: "Lại không phải là thiếu nữ gì, Nam ca nào sẽ so đó chứ. Nam ca, em cùng anh gián tiếp hôn môi, anh có đồng ý không?"
Tiếu Nam: "Cút."
Đàm Minh bi thương.


Trương Đông cười ha hả.


Kỳ Hinh nhỏ giọng nói: "Cái kia... em cảm thấy có phải chúng ta nên chiêu mộ người mới cho xã đoàn hay không? Vốn dĩ trường học quy định phải có năm người mới được thành lập xã đoàn, hiện tại chúng ta lại thiếu mất một người, năm nay nhà trường kiểm tr.a mà xã đoàn của chúng ta chưa đủ, chắc chắn sẽ bị loại bỏ."


Kỳ Hinh vừa nói lời này, Đàm Minh liền đặc biệt ưu thương: "Cái này cũng không trách chúng ta được, năm trước có năm cô gái vì muốn theo đuổi Nam ca mà gia nhập vào xã đoàn của chúng ta chịu khổ đủ điều, thế nhưng Nam ca lại vừa là sắt thép vừa là thẳng nam, lãnh lãnh đạm đạm sai con gái nhà người ta đi nhặt rác ở trong góc, thế thì có ai chịu nổi chứ. Cô gái chịu được lâu nhất hình như là học muội khoa quản lý doanh nghiệp đi, thời điểm cô bé đó rời khỏi xã đoàn, hai mắt đều rưng rưng, em cũng không dám giữ lại... Nam ca, em thân là thành viên của xã đoàn, mãnh liệt cầu xin anh đối với con gái nhà người ta ôn nhu một chút có được không, bằng không thì sẽ chẳng còn ai dám gia nhập cái xã đoàn này của chúng ta nữa a! Con trai thì coi như xong, xã đoàn của chúng ta cũng chỉ có một em gái, thế giới này thật đáng sợ khi chỉ có mấy thằng đực rựa ở chung với nhau mà. Còn có Đông Muội, nữ phẫn nam trang nữa! Con trai thì sợ vào đây sẽ bị gay, con gái thì không xinh đẹp bằng hắn, ai sẽ đồng ý gia nhập chứ? Em cả ngày chìm đắm trong một thế giới giả tưởng thì không nói làm gì, hiện tại chiêu bài hấp dẫn nhất trong nhóm của chúng ta chính là Nam ca anh nha! Cho nên Nam ca, cầu xin anh ôn nhu một chút, bán..."


available on google playdownload on app store


Chữ "sắc" còn chưa có nói ra, Đàm Minh đã nhận được một cái liếc từ Tiếu Nam.
Ngay lập tức, cậu ta liền đổi lời.
"... Đông Muội, tao đề nghị mày mặc nữ trang đi dụ dỗ các tiểu học đệ ngây thơ, trước cứ giấu diếm được năm nay đã, sang năm tính sau."
Trương Đông: "Tao thẳng, cảm ơn."


Đàm Minh: "Vì xã đoàn, cong một tháng có làm sao, ủy khuất một chút..."


Kỳ Hinh cảm thấy cả hai người đều không đáng tin cậy, nói: "Lão đại, thời gian chiêu mộ thành viên mới của xã đoàn bắt đầu từ tháng 9 đến tháng 10, vừa lúc là thời gian các học sinh năm nhất huấn luyện quân sự kết thúc. Hiện tại năm hai khẳng định đều không tham gia vào xã đoàn, em kiến nghị ra tay từ chỗ sinh viên năm nhất, dù sao cũng vừa mới vào đại học, đơn thuần lại dễ lừa."


Ba người nhìn về phía Tiếu Nam, chờ anh ra quyết định.
Ngón tay Tiếu Nam gõ gõ trên mặt bàn, một bộ dáng "giàu nứt đố đổ vách" nói: "Bỏ tiền, chúng ta ra giá rõ ràng, ai thích tiền thì sẽ tới, đỡ tốn thời gian. "Nói xong, Tiếu Nam liền rút 10 tờ Mao Trạch Đông từ trong túi tiền ra, ném ở trên mặt bàn: "Tan họp."


Ba người này đối với tác phong của Tiếu Nam đã sớm tập thành thói quen, Đàm Minh cầm tiền lên, sau đó vui sướng chạy đi thông báo cho các sinh viên năm nhất.


Tiếu Nam từ trước đến nay vẫn không hề tham gia những đề tài như thế này, sau khi anh uống lọ sữa chua vị cam kia, yết hầu cảm thấy rất khó chịu, đi ra bên ngoài châm một điếu thuốc, lúc sau quay lại kiền nghe Đàm Minh nói: "... Trên diễn đàn đã bắt đầu bát quái về một nhóm các học muội, tao nghe khoa quản lý doanh nghiệp nói, năm nay khoa bọn họ có một vị học muội tới, là một thiên tài, nhảy qua hai lớp trực tiếp vào thẳng đại học, vẫn còn chưa có thành niên nữa kìa. Chưa chính thức khai giảng mà ai cũng trông ngóng được chiêm ngưỡng nhan sắc thần tiên của cô gái đó. Há há, khoa bọn họ còn thổi phồng lên, bây giờ liền đem giấu đi, sống ch.ết cũng không chịu tiết lộ ra bên ngoài. Không phải chứ, nhảy một lúc qua hai lớp vào thẳng đại học, khẳng định là rất chuyên chú vào việc học rồi, chắc chắn lớn lên cũng đều sẽ ngốc ngốc, đeo cặp kính đen, nặng 130 cân*, không biết trang điểm..."


*130 cân = 65kg.
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Đàm Minh bỗng sáng lên.
"... Ối, tao vừa nhìn thấy nữ thần kìa! Chúng mày nhìn xem, em gái bên kia thật xinh đẹp!"
...........
Cố Điềm kéo Lê Trà Trà vào nhà ăn.
Cô ấy nhìn bốn phía xung quanh.


Quán ăn quạnh quẽ, chỉ có một bàn trong góc là có khách, bất quá nơi này có tính riêng tư rất tốt, ở đằng sau mấy chậu hoa đằng kia chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vóc dáng cao ráo lộ ra nửa cái đầu. Cô ấy lôi kéo Lê Trà Trà đi về hướng bên kia, nói: "Chỗ này có vị trí tốt này, chúng ta ra đó ngồi, tớ xem ở trên app thấy có người bình luận là nhà hàng này toàn nảy ra ý tưởng món ăn lạ, đến ăn lần thứ hai chính là con chó, đằng sau còn có thêm hai mươi dấu chấm than, không biết là đồ ăn có bao nhiêu khó ăn đây, tò mò ghê..."


Hình như nghĩ đến cái gì, cô ấy lại nói tiếp: "Bất quá này chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi, hiện tại người xếp hàng ăn cơm cũng quá nhiều, mà các chỗ khác đều chật kín người, cũng không còn chỗ ngồi, nếu như cậu cảm thấy không thể ăn thì lần sau chúng ta đổi chỗ khác."


Lê Trà Trà gật đầu.
Hai người ngồi xuống.
Ông chủ đưa thực đơn qua.


Cố Điềm bắt đầu nghiên cứu thực đơn, ói: " "Nhìn lên ánh trắng", nghe có ý cảnh ghê, chúng ta chọn cái này đi! Cái "chanh ý nồng đậm" này thoạt nhìn cũng không tồi, gọi một đĩa, "sắc đẹp không tha thứ", món này tên cũng thú vị này, gọi một đĩa, Trà Trà, cậu xem còn muốn gì nữa không?"
.............


Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên.
Đàm Minh biết Tiếu Nam ăn rất nhiều, bốn người gọi đến bảy đĩa thức ăn, để đầy trên bàn bốn người.
Đồ ăn vừa lên, Tiếu Nam liền động đũa vùi đầu ăn.
Đàm Minh hạ giọng.


"... Nữ thần thì ra tên là Trà Trà! Con mẹ nó tên đáng yêu quá, quả nhiên tên của nữ thần đều không giống như người bình thường! Hừ, chúng mày đừng nói chuyện nữa, để tao nghe xem thanh âm của nữ thần có dễ nghe hay không, những người như vậy, thanh âm thường sẽ không khó nghe, đều là kiểu đáng yêu thành thuần cả! Ở trường học hai năm cũng chưa từng gặp em gái nào như vậy, hơn nữa còn dám đến đây ăn, nhất định là sinh viên năm nhất, không biết là ở khoa nào nhỉ?"


Chiếc đũa của Tiếu Nam dừng lại, lập tức liền nhận ra thanh âm của bạn cùng phòng Lê Trà Trà.
Anh "xùy" một tiếng.


Đàm Minh nói: "Nam ca chỉ có hứng thú với rác rưởi thôi, đối với con gái đều chẳng có hứng thú gì. A không, nói tới chuyện này, tao lại có một tin tức kinh thiên động địa muốn chia sẻ với chúng mày. Ngày đó bọn tao làm hoạt động của xã đoàn ở ngoài biển, có gặp một cô gái nhỏ, Nam ca liền cảm thấy rất hứng thú, chúng mày đoán cô gái đó thuộc thể loại gì? Loli! Nam ca là loli khống*!"


* Người có niềm yêu thích đặc biệt với loli.


Kỳ thật Đàm Minh cũng không có ấn tượng gì đối với cô gái hôm ấy, rốt cuộc thì cũng không nhìn rõ mặt, lại mang mũ lưỡi trai cùng kính râm che hết nửa khuôn mặt, hơn nữa hắn lại không dám nhìn chằm chằm cô gái đó, chỉ mơ hồ nhớ được cô gái đó lớn lên nhỏ xinh, ấn tượng đầu tiên chính là cô giống như một loli.


Hắn sợ khiến cho nữ thần ở đằng sau chú ý, thanh âm liền ép tới thấp thấp.
Trương Động với Kỳ Hinh cũng cảm thấy khiếp sợ.
Tiếu Nam lại "xùy" một tiếng, cũng lười giải thích.


Trương Đông và Kỳ Hinh thấy thế liền biết Đàm Minh lại nói bừa, Trương Đông đang muốn mở miệng nói hắn liền thấy Đàm Hinh dùng sức lắc đầu, nói: "Hừ, đừng nói chuyện nữa, nữ thần tao sắp mở miệng rồi kia, tao muốn nghe thanh âm tự nhiên của nữ thần."


Không ngờ Tiếu Nam từ trước đến nay không tham gia loại chuyện này lại lên tiếng với giọng điệu chắc chắn: "Tự nhiên cái rắm, thanh âm chả khác gì muỗi kêu, mày có lấy cái ống nghe bệnh cũng không nghe rõ cô ta nói cái gì."
Cũng đúng lúc nàu, thanh âm Lê Trà Trà rõ ràng truyền tới.


"Tớ ăn gì cũng được."
Tiếng phổ thông rõ ràng, âm điệu nghe hơi thanh thúy, còn mang theo một tia thanh lãnh.
Đàm Minh hưng phấn: "Giọng nói của nữ thần!"


Hắn lại hạ giọng nói: "Cứ tưởng rằng là loại giọng nói mềm mềm mại mại kia, không nghĩ tới lại là giọng nói của các ngự tỷ nha, thanh âm thật dễ nghe! Một chút cũng chẳng giống muỗi kêu tý nào, Nam ca, anh quả nhiên nhìn con gái không chuẩn. Nữ thần của em cứ cho là thanh âm như muỗi kêu cũng đều dễ nghe cả!"


Tiếu Nam bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Anh lộ ra một biểu tình kỳ quái.
Đàm Minh thấy thế liền nói: "Nam ca, anh không cần nhọc lòng, anh nhìn con gái không chuẩn cũng không có vấn đề gì, anh có mị lực nha! Con gái đều chỉ ước có thể dán được lên người anh..."
Lông mày Tiếu Nam nhíu lại.


Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng nói một câu: "Shit."
..............
Cố Điềm là một cô gái nói rất nhiều.


Từ sau khi cô ấy ngồi xuống thì miệng cứ mấp máy không ngừng, phảng phất là dù có nói nhiều đến mấy cũng không hết chuyện, thậm chí là cũng không cần người khác đáp lại vẫn có thể thao thao bất tuyệt cho được, hơn nữa đề tài liền chuyển biến rất nhanh, chỉ trong thời gian một bữa cơm, Lê Trà Trà đã biết tất cả chuyện cũ quan trọng từ nhà trẻ cho đến cấp ba của Cố Điềm, cùng với chuyện cô ấy đã từng yêu thầm năm người con trai.


Một lúc sau, Cố Điềm trực tiếp chạy sang ngồi cạnh cô, vừa uống nước soda bạc hà vừa chớp mắt nói các loại tin đồn của đại học A.


".... Thứ hai tuần sau sẽ phải huấn luyện quân sự, không biết thầy huấn luyện của chúng ta có đẹp trai không nhỉ, tớ nghe các học trưởng, học tỷ nói, tuy rằng trường học cấm các huấn luyện viên yêu đương với học sinh, thế nhưng mỗi năm đều có huấn luyện viên vụng trộm yêu đương với học sinh! Nghe nói huấn luyện viên đa số đều rất tuấn tú. Eo nhỏ như thế này này! Mặc quân trang vào, ối dồi soái đến không để đâu cho hết!"


"... Nếu huấn luyện viên của chúng ta cũng soái như vậy, tớ có thể huấn luyện một tháng liền! Nếu như không soái, Trà Trà, cậu nhìn mặt trời kìa! Ối dồi ôi sẽ khổ muốn ch.ết!"


"Nghiêm túc mà nói, tớ còn tương đối hy vọng huấn luyện quân sự sẽ qua nhanh một chút, tớ sợ bị phơi đen lắm, aizz, Trà Trà, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt kem chống nắng, ngàn vạn lần đừng để bị phơi đen, làn da này của cậu mà đen đi sẽ rất đáng tiếc a..."


"Mà đúng rồi, sau khi huấn luyện xong chúng ta còn có thể tham gia xã đoàn, nghe nói xã đoàn ở đại học A đặc biệt nhiều, tớ muốn tham gia hội hán phục, mặc những bộ hán phục thật đẹp!"
......


Lúc trước Lê Trà Trà còn mơ hồ nghe thấy chỗ ngồi cách vách có người kêu "nữ thần", sau đó lại bị thanh âm của Cố Điềm bao trùm.
Cô thất thần nghe.


Trải qua nửa tiếng, cô đã đại khái biết được tính tình của bạn cùng phòng ~ nhiệt tình, rộng rãi, nói nhiều. Cô chỉ ngẫu nhiên mới đáp lại vài câu, thế mà cô ấy có thể cao hứng đến nỗi nói cả một ngày. Lê Trà Trà còn rất hâm mộ người có tính cách như thế, có thể dưỡng ra được một người như vậy, phần lớn đều là người được cha mẹ tỉ mỉ che chở, sủng ái từ nhỏ tới lớn.


Lại nghĩ đến cha mẹ mình, Lê Trà Trà liền có chút bực bội, loại cảm giác quen thuộc kia lại nổi lên ở trong lòng.
Cô ngửa cổ uống hết một nữa ly nước cam lạnh như băng, ý đồ áp xuống mặt trái cảm xúc kia.
.......


Quán ăn này có vị trí địa lý không tồi, dãy phố đều được xây dọc theo sông, trên sông còn có ba cái cầu hình vòm, quán ăn này nằm ở cái cầu hình vòm phía Tây, bối cảnh xung quanh còn không tệ. Ông chủ bì muốn để khách có thể thưởng thức được cảnh sông nước nên đã trang bị một cái cửa sổ sát đất thật lớn.


Lúc này, Lê Trà Trà nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất liền nhìn thấy mấy học sinh đứng ở trên cầu.
Tiếu Nam thân cao chân dài hết sức gây sự chú ý.


Ánh mắt đầu tiên của Lê Trà Trà liền ngay lập tức nhận ra được bóng dáng của anh, anh đứng ở giữa cầu, không chút để ý mà hút thuốc. Bên cạnh anh còn có vài người, trong đó có một cái đầu vàng ánh lên sắc vàng rực rỡ, Lê Trà Trà cũng nhận ra anh chàng đó là thiếu niên tóc vàng cô gặp ở bãi biển.


Tóc vàng tựa hồ như đang nhìn cô, ánh mắt chạm vào nhau, mặt cậu ta liền đỏ bừng nhanh chóng tránh đi.
Lê Trà Trà hơi giật mình.


Cố Điềm đưa cái đầu qua đây: "A, trùng hợp ghê, kia không phải là bạn cậu sao? Thế mà còn đụng phải được, duyên phận nha." Thanh âm Cố Điềm hơi cao: "Thật đẹp trai, cậu bạn bên cạnh bạn cậu cũng không tệ nha! Đại học quả nhiên cái gì cũng có! Tới đây một chuyến đúng là đáng giá mà! Đứng chung một chỗ với bạn cậu, nhất định cũng là học trưởng của chúng ta, không biết là học khoa nào nhở... Trà Trà, cậu đoán hắn học khoa nào?"


Lời nói được hồi lâu cũng không có được đáp lại, Cố Điềm không khỏi nghiêng đầu nhìn Lê Trà Trà, lại thấy cô có chút thất thần.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của cô, cũng vẫn là đang nhìn mấy người trên cầu kia, chẳng qua là không có tiêu cự.
Bỗng dưng, Lê Trà Trà đứng lên.


"Điềm Điềm, cậu ở chỗ này đợi tới một lát, tớ đi mua ít đồ, sẽ quay lại ngay."
..........
Đàm Minh ở trên cầu đang hưng phấn bùng nổ tại chỗ.


"Aaaa, nữ thần mới vừa nhìn tao kìa! Cô cô cô cô cô cô cô ấy vừa liếc mắt nhìn tao một cái! Tao đã cảm nhận được vị ngọt của tình yêu rồi, thậm chí tao còn nghĩ tới con của bọn tao về sau sẽ đi nhà trẻ nào! Tao muốn đem đồ mà tao làm giữ lại thật tốt, đợi đến kia con trai của bọn tao đủ 18 tuổi liền chính thức truyền lại cho nó..."


Trương Đông nói: "Mày thôi đi, chắc gì cô ấy đã nhìn mày, chúng ta nơi này có bốn người, tao đoán là nhìn lão đại đi."
Kỳ Hinh nói: "Nhìn Đông Muội cũng nên."


Đàm Minh: "Không, nữ thần nhìn tao thật mà! Nói không chừng nữ thần chính là thích tao thì sao, tuy rằng tao lớn lên chẳng ra gì, thế nhưng thâm tâm của tao rất quý giá, muốn cùng tao đi cứu vớt thế giới, tao tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh đặc biệt, nữ thần tuệ nhãn cao siêu... A! Nữ thần đứng lên kìa! Ối! Nữ thần chạy tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh! Ối dồi ôi! Nữ thần ra rồi kìa! Aaa! Nữ thần đang chạy tới đây! Ối mẹ ơi aaa! Nữ thần chạy về phía chúng ta! A..."


Đàm Minh khẩn trương đến mất cả giọng nói.
Trương Đông và Kỳ Hinh cũng nhìn qua, nữ thần trong miệng Đàm Minh thật sự đúng là đang đi về phía bọn họ, sau đó dừng ở trước mặt lão đại.
Hai người lộ ra biểu tình đã hiểu rõ, cũng đồng tình nhìn Đàm Minh.
"Học trưởng..."


Thanh âm của cô gái rất nhỏ.
Tiếu Nam dập tắt điếu thuốc, thần sắc cổ quái liếc cô.


Lê Trà Trà lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, đoan đoan chính chính đặt ở trong lòng bàn tay sau đó đưa tới trước mặt Tiếu Nam. Nhất cử nhất động này làm cho bọn Trương Đông, Kỳ Hinh sợ ngây người, bao gồm là Đàm Minh đang thất tình. Bọn họ từng gặp qua người đưa thư tình cho lão đại, thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy một cô gái đưa thuốc lá cho anh.


Lúc này lại nghe thấy cô dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: "Em không biết anh hút loại nào, cho nên mua cái đắt nhất, cảm ơn học trưởng đã giúp em dọn hành lý."
Đàm Minh đang bị mất giọng ngay lập tức tìm về giọng nói của mình: "A, hai người quen biết?"


Tiếu Nam nhận lấy thuốc lá từ trong tay Lê Trà Trà, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nhàn nhạt hỏi: "Không gọi ba ba nữa?"






Truyện liên quan