Chương 41
*Editor: Shmily*
- ---------------------
Nụ hôn này của Lê Trà Trà căn bản không được gọi là hôn, nói đúng hơn chính là cắn.
Không đến vài giây, khóe miệng của Tiếu Nam đã bị cô cắn rách, anh không dám động, sợ mình vừa động liền đụng tới Lê Trà Trà. Tiếu Nam bất động ngồi đó, Lê Trà Trà liền không vui, mở to mắt trừng anh: "Anh đúng là kẻ lừa đảo."
Tiếu Nam: "... Tôi lừa em cái gì?"
Lê Trà Trà ủy khuất nói: "Anh nói anh thích em, vậy mà em hôn anh, anh lại chẳng phản ứng lại."
Lúc cô nói lời này thì vẫn cách anh rất gần, hô hấp của cô đều dâng lên bên môi anh, nửa thân mình đều rúc vào người anh, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, cả người anh cũng theo đó mà nóng lên. Ánh mắt Tiếu Nam thâm thúy thắng tắp nhìn chằm chằm cô, hầu kết bên dưới cũng đang lăn lộn.
Thấy anh không nói lời nào, Lê Trà Trà lại nói: "Anh quả nhiên là kẻ lừa đảo."
Tiếu Nam nói: "Em uống nhiều rồi, đầu óc không thanh tỉnh, ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện đêm nay."
Giọng nói anh rất thấp, mang theo một cỗ áp lực.
"Không, em sẽ không quên."
"Anh không hôn em chính là không thích em."
"Anh là kẻ lừa đảo, anh mới không hề thích em, người khác đều nói khi người con gái mình thích ở trong ngực thì căn bản đều không nhịn được!"
"Anh hiện tại lại giống như một hòa thượng!"
"Hòa thượng cấm dục!"
"Anh không thích em!"
Nhận thấy Tiếu Nam đang trốn tránh mình, Lê Trà Trà làm như vừa bắt được chứng cứ, duỗi tay chỉ vào anh: "Anh trốn em! Người khác đều muốn dựa vào gần đây, anh lại đi trốn em. Tiếu Nam, anh không hôn em thì thôi, thế mà còn muốn trốn em! Trốn em! Em là rác rưởi trên đại dương sao? Không, không đúng, em còn không bằng rác rưởi, anh nhìn thấy rác cũng muốn đi nhặt nó, còn với em thì anh lại trốn tránh, em hôn anh anh cũng không hôn lại, anh trốn em, anh trốn em, anh trốn em..."
Tuy rằng Tiếu Nam bao cả quán này nhưng ở đây còn có không ít nhân viên công tác, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, phi lễ chớ nhìn, bất quá đây là lần hiếm hoi được nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Tiếu Nam, tất cả đều nhịn không được mà hé mắt nhìn qua.
Ở loại trường hợp hỗn tạp nhiều người như thế này, không ai là không biết đến danh hào của Tiếu Nam, đặc biệt là vị tiểu thiếu gia có tính tình quái lệ kia, lúc còn chưa thành niên đã vang danh khắp cái thành phố A, ai gặp cũng phải nể mặt. Sau đó tuy là đã rửa tay gác kiếm, cũng hiếm khi trà trộn vào những trường hợp như vậy, thế nhưng có rất nhiều người vẫn tò mò xem Tiếu Nam có phải gay hay không, rốt cuộc thì những năm gần đây có không ít nữ nhân muốn dán lại gần anh, chỉ là chưa từng thấy qua bên cạnh Tiếu Nam có bóng dáng của một người con gái nào.
Hiện giờ, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tiểu cô nương uống đến say khướt, nửa người rúc lên trên người anh, nhìn ánh mắt kia của Tiếu Nam, giống như anh đang ôm một khối trân bảo dễ vỡ vậy, sợ cô bị ngã, bị cô gái nhỏ chỉ vào mũi mắng cũng không hé răng nửa lời, một bộ dáng sủng nịnh: em vui là tốt rồi.
Anh trai pha rượu yên lặng cười vài tiếng, khó trách cô gái xinh đẹp như vậy lại dám tới quán bar chơi một mình, nguyên lai là do có hậu trường lớn nha.
"... Anh hiện tại còn không nhìn em!"
"Tiếu Nam, em lớn lên rất khó coi sao? Anh tình nguyện nhìn anh trai pha rượu cũng không muốn nhìn em!"
"Tôi..."
Cô "Oa" một tiếng khóc lớn.
"Em cảm thấy mình bị vũ nhục!"
"Em hỏi anh một lần cuối, anh rốt cuộc có hôn hay không? Anh... A..."
Bất thình lình, Lê Trà Trà bị Tiếu Nam khiêng lên, cô kêu một tiếng.
Tiếu Nam nói: "Chờ tới lúc em tỉnh rượu rồi hẵng nói mấy lời này."
Lê Trà Trà: "Em không say! Anh không tin thì thử hỏi em xem 1+ bằng mấy đi. Em không say, không say, không say, anh thả em xuống, anh muốn mang em đi đâu!"
Tiếu Nam không trả lời, một đường khiêng Lê Trà Trà rời khỏi quán bar.
Vừa ra khỏi quán bar, Lê Trà Trà liền không náo loạn nữa, cả người ngoan ngoãn dựa vài vai Tiếu Nam, không nhúc nhích, một lát sau, cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi. Tiếu Nam cảm thấy bả vai hơi ướt, không khỏi buông tiếng thở dài: "Quả nhiên về sau không thể cho em uống rượu nữa, vừa uống vào liền khóc liền nháo."
Lời này vừa nói ra, cái mũi của Lê Trà Trà lại hít đến lợi hại hơn.
Bả vai của anh rất nhanh liền ướt hơn phân nửa.
Lúc này đã hơn 10h, về trường chắc là không kịp nữa rồi, Tiếu Nam suy nghĩ một lát, liền hỏi cô: "Có mang CMND ko?"
Giọng nói của cô còn mang theo vài tiếng nức nở.
"Muốn xem CMND của em thì phải hôn em đã."
Tiếu Nam: "Sao một tiểu cô nương như em uống say vào lại cứ nghĩ tới việc hôn vậy?"
Lê Trà Trà nói: "Em chưa từng hôn ai."
Tiếu Nam hừ lạnh một tiếng, nói: "Em còn nghĩ muốn hôn ai?"
Lê Trà Trà: "Anh, anh không hôn em, em hôn anh như thế, anh một chút phản ứng cũng không có, em không hôn anh nữa... không cần anh nữa... Anh không biết là em dùng tới bao nhiêu dũng khí đâu... anh không hôn em, không hôn em, không hôn em..."
Nhắc tới đề tài này, Lê Trà Trà liền không khóc nữa, vùi đầu vào vai anh, một câu lại tiếp một câu.
Thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến về sau Tiếu Nam hoàn toàn không nghe rõ là cô đang nói cái gì, chỉ biết cô vẫn đang rầm rì nói thầm ở bên tai mình.
........
Quán bar Tinh Trì được xây ở khu trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, đi quanh đây năm, sáu phút đều nhìn thấy các khu trứ danh lớn, quanh đó khách sạn mọc san sát, đi mười bước liền có một cái khách sạn. Lúc này khách ở trong không nhiều, lễ tân khách sạn còn đang nói chuyện phiếm.
"Ê chị có xem hot search weibo không?"
"Hot search nào? Weibo nhiều hot search như vậy, sao chị biết là em nói cái nào chứ?"
"Con gái của Lê Bách và Văn Hương, tiểu cô nương lớn lên thật đẹp mắt, hâm mộ đến ch.ết,..."
"A, cái này sao, chị xem rồi, hot search đó rõ ràng là đi mua mà, cái gì mà hoa hậu giảng đường đẹp nhất chứ, đầu năm nay cái đoàn đội marketing đó không tìm được từ nào khác để thay thế à? Mỗi năm thay một hoa hậu liền lên hot search một lần, ảnh chụp thì thật thật giả giả, khó mà nói, nhưng chị dám khẳng định, sau làn sóng marketing này không bao lâu, vị hoa hậu giảng đường kia phỏng chừng sẽ tiến vào giới giải trí."
"Cô bé đó trước đây đã vào giới giải trí rồi mà, vào cũng tốt, với cái nhan sắc đó, rất thích hợp diễn mấy bộ phim thanh xuân vườn trường."
"Cha mẹ cô bé đó cũng là người trong giới giải trí, khẳng định sẽ có tài nguyên, em tin không, không cần tới một năm, chị em mình liền nhìn thấy cô bé đó trên phim truyền hình cho mà xem."
"Em cảm thấy cô bé đó rất có thể sẽ nổi tiếng, hiện tại fans không nhiều lắm, em chú ý trước... Có khách tới."
Hai người vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn đỡ một cô gái có dáng người nhỏ xinh đi vào, nam nhân đưa ra một cái CMND, lại thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh: "CMND của em đâu?"
Thanh âm cô gái rất nhỏ, hai lễ tân chỉ có thể mơ hồ nghe được: "Sẽ bị phát hiện... không được..."
Hai người lén lút trao đổi ánh mắt, đối với nam nhân trước mắt nhất thời nhiều thêm vài phần cảnh giác.
Này vừa nhìn kỹ liền không khỏi sửng sốt.
Nam nhân lớn lên quá mức đẹp, không giống như loại đẹp phổ thông kia mà là loại đẹp trai anh tuấn kiểu có thể hô to "Tôi có thể" ấy. Người đẹp tất nhiên có thể khiến cho người khác mất đi một chút ý thức cảnh giác, hai cô gái lễ tân lại hỏi: "Xin hỏi hai người muốn thuê phòng sao? Cần phải có CMND của cả hai mới được ạ."
Nam nhân đỡ cô gái sang một bên tay, tay còn lại lấy điện thoại ra gọi.
"... Ngũ ca, anh cho em thuê một phòng tổng thống ở khách sạn đường Hoài Dương."
Nam nhân buông điện thoại xuống.
Không bao lâu sau, tổng giám đốc khách sạn vội vội vàng vàng chạy tới, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn hướng Tiếu Nam nói: "Nam ca, mời đi bên này, ngũ thiếu đã nói lại với tôi, nói là gần đây ngài ấy sẽ không tới chỗ này, Nam ca muốn ở bao lâu cũng được."
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Đưa thẻ phòng cho tôi, tự tôi đi lên."
Tổng giám đốc lập tức đem thẻ phòng tầng 32 đưa cho Tiếu Nam.
Tiếu Nam không nhúc nhích, lại nói: "Áo khoác của ông, cho tôi mượn."
Tổng giám đốc lại cởi áo khoác, Tiếu Nam trực tiếp đem tây trang trùm lên người Lê Trà Trà, sau đó mới đỡ cô về phía cửa thang máy.
Hai cô gái lễ tân ở trước sảnh nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"Cô gái kia có phải minh tinh nào không nhỉ?"
"Có khả năng, dù sao cũng là con trai của Tiếu gia, đến ngũ thiếu còn thường xuyên mang minh tinh tới đây cơ mà, tháng trước còn mang theo Lục Vi còn gì, phóng viên đều nói Lục Vi bám lấy đùi của Tiếu gia không chịu buông tay, nhưng mà tin tức phong lưu của ngũ thiếu quá nhiều, nào là minh tinh, võng hồng*, rồi còn cả người mẫu, đổi không ngừng nghỉ, Lục Vi còn không đẹp bằng võng hồng lần trước nữa."
*Võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng.
"Lục Vi tốt xấu gì cũng là tiểu hoa tuyến hai, võng hồng nào có thể so được với cô ta?"
"Em cảm thấy Lục Vi bám lấy ngũ thiếu còn không bằng đi bám lấy cái vị ban nãy còn hơn, so với ngũ thiếu đẹp trai hơn, tuổi lại còn nhỏ, nhìn lại khiêm tốn."
"Em không phát hiện ra ngữ khí lúc cậu ấy nói chuyện với cô gái kia sao? Sủng ch.ết người rồi còn gì. Ngũ thiếu đối với Lục Vi vẫn luôn là thái độ của tình nhân, còn vị kia đối với cô gái đó là thái độ của một người chồng đó, sao có thể giống nhau chứ... Bất quá nói đi nói lại, chị cứ cảm thấy bóng dáng cô gái này có chút quen mắt..."
Tổng giám đốc: "Bớt nhiều chuyện đi."
Tiếu Nam lấy được thẻ phòng, đem Lê Trà Trà đặt ở trên giường.
Cô nhắm hai mắt, khóe mắt còn có chút nước, có lẽ là nháo đủ rồi nên mệt mỏi hiện hẳn lên gương mặt kia.
Anh thấp giọng nói: "Ngủ một giấc đi."
Cô lại mở to mắt ra, đôi mắt sưng đỏ, mếu máo: "Kẻ lừa đảo." Nói xong lại nhắm mắt lại, nói chuyện hàm hàm hồ hồ: "Anh không hôn lại em chính là không thích em. Anh không thích em, không thích em, không thích em..."
Cô lại bắt đầu không ngừng lặp đi lặp lại.
Tiếu Nam bất đắc dĩ nói: "Em muốn tôi chứng minh thế nào đây?"
Cô nói: "Hôn em."
Lời còn chưa dứt, Tiếu Nam bỗng nhiên cúi người đến gần Lê Trà Trà, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ còn lại nửa cái ngón tay.
Lê Trà Trà lập tức mở to mắt.
Cô nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Tiếu Nam trầm giọng nói: "Em chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tôi sẽ không hôn em, thế nhưng nếu em muốn tôi chứng mình, tôi hiện tại liền có thể cho em..." Anh nhẹ nhàng động một cái, thanh âm khàn khàn, nói: "Trà Trà, có cảm nhận được không?"
... Nóng.
... Cứng rắn.
Lê Trà Trà cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Cô ngây ngốc nhìn anh.
Tiếu Nam cúi đầu hôn một cái trên trán cô, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không chạm vào em, em còn nhỏ, nhưng em không được nói tôi là kẻ lừa đảo nữa. Tôi chưa từng thích qua cô gái nào, không biết nên biểu đạt ra sao, nếu như tôi biểu đạt không đúng chỗ thì ngày mai em tỉnh rượu hoàn toàn, tôi sẽ thổ lộ lại một lần nữa, ngủ đi."
Anh đứng thẳng người lên.
Lê Trà Trà lại túm chặt tay anh, nói: "Nam ca ca, anh có thể hôn trán em một cái nữa có được không?"
Tiếu Nam hơi giật mình.
Lê Trà Trà nhỏ giọng nói: "Sau khi tỉnh giấc mộng này, anh liền không còn nữa rồi."
Tiếu Nam xoa xoa đầu cô: "Nói ngốc cái gì đấy, em lại không có mơ, chờ ngày mai tỉnh lại rồi, tôi vẫn còn ở đây. Ngày mai sau khi tỉnh rượu nhất định phải cho tôi một câu trả lời, có biết không?"
Lê Trà Trà: "Hôn trán em một cái đi."
Tiếu Nam cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, động tác vô cùng ôn nhu.
Cô hít hít cái mũi, lại xoa xoa khóe mắt, nói: "Ngủ ngon."