Chương 11: Cao nhân
Nhìn Lân Xuyên thuần thục đi trong mây mù, Mặc Ngưng Sơ mới biết được đây cũng là cao nhân.
Tay hắn nắm tay nàng, nhiệt độ từ lòng bàn tay chậm rãi truyền đến, không buông lõng, mà sức lực lại vừa phải, để nàng không thể vùng vẫy, nhưng cũng không làm nàng đau đớn. "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Mặc Ngưng Sơ khẩn trương nhìn đường núi càng lúc càng sâu, trái tim nhỏ không yên.
"...Sợ hả?" Môi mỏng hơi gợi lên, tâm tình giống như là sung sướng.
"Ai Ai Ai sợ chứ." Âm điệu cao lên ba độ, tiếng nói Mặc Ngưng Sơ vừa dứt, làm quấy nhiễu một cây đầy quạ đen, đàn chim bay loạn lên, tiếng kêu thê lương, tiểu cô nương bị dọa đến thất sắc, theo tính phản xạ ôm lấy cánh tay ấm áp kia, nhưng vẫn vô cùng ngông nghênh như cũ "Ta, ta không sợ."
Lần trước rõ ràng không có nhiều quái điểu như vậy. Hu hu.
Lân mỹ nhân cúi đầu nhìn tay nàng, lại nhìn mặt nàng, nàng nhanh như chớp buông tay hắn ra, đem bàn tay còn lại quy củ đặt ở thân sau.
Lân Xuyên nở nụ cười, túm nàng tiếp tục đi về phía trước.
Con đường phía trước dường như đi mãi không hết.
Mặc Ngưng Sơ cực kỳ không thoải mái, cảm thấy chính mình nên cần có lập trường "Ta, chúng ta là quan hệ cố chủ. Ngươi lấy vàng của ta, cho nên, ta là chủ."
Lông mi Lân Xuyên giật hai lần, không nói chuyện.
Lần đầu tiên có người dám xưng là chủ nhân trước mặt hắn, thật thú vị. "Còn, còn có...." Mặc Ngưng Sơ cực lực tỏ vẻ nghiêm túc. "Nếu ngươi thật sự đưa ta đến Hoa Điền Bắc, ta nhất định sẽ giúp ngươi trói chặt hắc diện quân." "..."
"Ta biết, ngươi dùng những thủ đoạn này chỉ là muốn lợi dụng ta kích động hắc diện tiểu ca..."
"....."