Chương 40: Hoảng hốt
Bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, cuối cùng Lân Xuyên bên cạnh cũng truyền đến tiếng hít thở đều đặn, mắt đang nhắm chặt của Mặc Ngưng Sơ phút chốc mở ra.
Trên lưng nàng vẫn còn một cánh tay thon dài vắt ngang, lưng dán sát vào vòng ôm của người kia, mùi trà hương nồng đậm quấn vào tóc nàng, khiến cho lòng nàng có chút không thông. Thật cẩn thận đẩy hắn ra, dường như hắn đã ngủ thiếp đi, an tĩnh như một hình nhân bằng gốm. Có thể vì rút kinh nghiệm từ lần trước, nàng tuyệt đối không dám sơ suất, nam nhân này giống như ma quỷ, hoàn toàn không biết được bước tiếp theo hắn có hành động gì.
Quần áo coi như miễn cưỡng mắc trên tay, Mặc Ngưng Sơ run rẩy thò sâu vào trong túi tay áo sờ sờ, bởi vì toàn thân bủn rủn lạnh ngắt, cầm cái gì cũng không xong, nàng càng hoảng hốt hơn, không dễ dàng gì tìm đến túi trong tay áo, chạm vào vật cất giấu bên trong, không ngờ cái tay to lớn của ai kia nhúc nhích, thay đổi tư thế ôm nàng vào lòng.
Nàng sợ không dám thở mạnh.
Một lúc lâu, hơi thở vẫn đều đều như cũ. Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, nắm chặt túi trong tay áo, đôi mắt to bối rối hoảng sợ như một chú nai con, một lúc lâu, nàng mới bình tĩnh từ từ lấy vật đó ra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, sợ sẽ kinh động người bên cạnh.
"Tiểu Đào Tử..."
Nhưng mà, đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên, khiến Mặc Ngưng Sơ sợ hãi kêu một tiếng, bất chấp tất cả, vật trong tay như tia chớp phóng ra. Đó là châm có tẩm thuốc tê, nguyên liệu lấy từ nhà Cẩm Trúc, độc tính rất mạnh, châm vào máu là khiến người ta mất cảm giác ngay lập tức, nàng chế thành chất lỏng ngâm ngân châm vào, vì cần dùng cho những lúc thế này. Cắm vào thịt ba phần thì sẽ đi thẳng vào.
Một lúc sau, Mặc Ngưng Sơ cảm thấy toàn thân đối phương hoàn toàn căng thẳng, sau đó từ từ nhũn ra, lời chưa kịp nói xong, cũng trở nên yên lặng. Nàng nghi hoặc nhìn hắn bất động, xác định cái cổ tay kia cũng mất hết sực lực không còn cứng như lúc nãy, người mới đầy mồ hôi lạnh từ từ leo xuống giường, lui ra phía sau vài bước, bưng ngực thở dốc.
"Xin, xin lỗi nha." Mặc Ngưng Sơ cũng không hiểu tại sao mình phải nhận lỗi với hắn, rõ ràng mình là người bị ức hϊế͙p͙. Nhưng nhìn thấy hai mắt nhắm chặt của Lân Xuyên, cùng với ngân châm cắm trên vai hắn, thì vô cùng áy náy. Bối rối sửa sang lại quần áo, tay run run rất lâu mới cột được dây yếm, khoác một lớp áo mỏng lại.
Nhưng qυầи ɭót đã bị xé nát, đôi chân trắng không thể che được. Nàng băn khoăn nhìn xung quanh, nương vào ánh sáng trong đêm đi đến tủ, bên trong quả nhiên là có bộ quần áo dự phòng. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, tùy tiện lấy một cái quần dài mặc vào, lại dùng váy dài phủ lại, luống cuống chạy ra ngoài cửa.
Trên hành lang lầu ba không có ai, lúc nàng lao ra mới phát hiện hai chân mình bủn rủn run rẩy, dựa vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đi nhanh hơn. Dưới bụng còn sót lại cảm giác kích thích khiến mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, nhớ lại lúc bị người kia sờ vuốt lại còn hôn qua đó, nhưng mà mình vẫn lưu luyến trầm mê, thì càng xấu hổ và giận dữ muốn tìm cái lỗ để trốn.
Tiểu Mỹ chắc bị an bài dưới lầu, chỉ cần bây giờ tìm được nàng, thì lập tức có thể rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt.
Nhưng nàng không biết là, toàn bộ hành động của nàng, đều bị một đôi mắt mờ ám nhìn rõ tường tận, gió lạnh thổi nhẹ, dâng lên sương lạnh đêm xuân, hóa thành một màn sương mỏng, lặng yên tan đi.