Chương 53: Người nguy hiểm (2)
Thường Tự bình tĩnh nhìn tình hình trong phòng một chút, tự giác cúi đầu lui ra.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Mặc Ngưng Sơ thở trở lại, có chút mất tự nhiên lắc lắc tay, muốn thoát khỏi gông kìm của hắn.
Nhưng năm ngón tay thon dài của hắn, cổ tay nàng lại quá mỏng manh, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Ngược lại khiến hắn nắm càng chặt, hơi thở đều đều của hắn gần trong gang tấc, dưới hình dáng tuyệt đẹp mà lạnh lùng, nàng không dám nhìn ánh mắt hắn, chỉ nói thầm nho nhỏ ".... Đau..."
Tay nàng rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút.
"Quay về." Lân Xuyên lặp lại, ánh mắt nhìn đến cái chân đang đỏ vì lạnh của nàng, thay đổi hạ giọng dọa người "Tiểu Mỹ đâu?"
"Không liên quan đến nàng." Nàng lại ngồi cùng với hắn, chắc chắn hắn sẽ không làm đau nàng, thừa cơ hắn nới lỏng tay nhảy lên giường của hắn, tay liền muốn cởi trường bào của hắn ra. Lân Xuyên nhíu mày, bắt lấy hai bàn tay nhỏ, tránh được nơi thụ thương "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
"Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi."
Môi hắn dần dần mở ra, ánh mắt trở nên thâm thúy, kéo mạnh nàng vào ngực, hơi thở phà vào mặt nàng "Nhìn thấy thì sao? Không nhìn thấy thì sao? Bởi vì ngươi áy náy nên mới đến đây thăm hỏi thương tích của ta? Để cho lương tâm ngươi khỏi bất an, khỏi ngủ không yên?"
Mặc Ngưng Sơ trợn mắt nhìn hắn "Ngươi hơi quá đáng rồi đó."
"Vậy thì đi về đi." Hắn gằn từng chữ, nắm tay vứt nàng trên mặt đất, trường bào lạnh lẽo phất qua gương mặt nàng, không hề có chút ấm áp nào.
Mặc Ngưng Sơ lui vài bước mới đứng lại, cẳng chân bị thương lại bị đau, lông mày nhỏ liền nhăn lại, nếu dễ dàng bỏ qua như vậy thì đâu còn là Mặc Ngưng Sơ nữa. Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe sáng, bước chân lảo đảo không ngừng, thuận thế ngã lên trên bàn thấp --- Bàn trà vỡ vụn.
Lúc này mấy cây trúc đóng thành bàn bị một ánh sáng trắng chém thành mấy mảnh nhỏ, mà cổ tay Mặc Ngưng Sơ bị người khác nắm lấy, ra sức lôi nàng lên, nàng quay vài vòng, lưng đã rơi trên giường --
Nàng kêu lên sợ hãi, liền bị người khác đè xuống, Lân Xuyên cúi xuống sát mặt nàng, hơi thở phả lên mái tóc loạn xạ ở gò má nàng, sau đó hắn nhìn xuống mặt nàng ".... Thì ra ngươi khẩn cấp như vậy."
"Hả?" Mặc Ngưng Sơ thất thần.
"Chạy đến bên cạnh nam nhân, còn cởi quần áo của hắn..." Lân Xuyên nhìn nàng, ngón tay thuận thế nắm lấy cằm nàng, lại chậm rãi nâng lê, môi kề vào đôi môi đỏ mọng của nàng ".... Thì ra ngươi muốn như vậy?"
Mặc Ngưng Sơ thở hổn hễn, nhưng lại vững vàng, cắn răng nhắm mắt, gượng môi mình lên trước một chút, đem khoảng cách cực kỳ bé nhỏ kia biến mất.
Lân Xuyên sửng sốt, trong nháy mắt Mặc Ngưng Sơ mở mắt ra, quay mặt, gương mặt quật cường ửng đỏ nóng lên, nàng cứng nhắc nói "Ta, mạng của ta là ngươi cứu, bị ngươi đùa giỡn cũng không phải một hai lần, nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, trong sạch của nữ tử cũng đã mất lâu rồi, dù sao ta cũng đào hôn, không có thủ cung sa, bọn họ cũng sẽ không còn ép ta xuất giá.... Ngươi ngươi ngươi ngươi thích như thế nào thì làm như thế ấy.... Ta, ta chỉ muốn nhìn một chút thương tích của ngươi."
P/s: Ây da, Sơ Sơ - Xuyên Xuyên, 2 đứa thật là dễ thương