Chương 26-1: Cả đêm sóng gió
Phòng tắm nhỏ hẹp rỗng tếch nhà chú căn bản không cách nào so được với căn phòng tắm này. Bồn tắm trắng noãn, hệ thống cung cấp nước nóng chảy ra ồ ạt, khiến Lâm Khả Tụng có một loại kích động muốn tắm cho thật tốt.
Cô lấy quần áo cất xong, mở vòi hoa sen ra, thích ý cảm thụ làn nước nóng chảy qua thân thể mình.
Tâm tình cô vui sướng nên không nhịn được ngâm nga hát.
Nhưng giây phút cô xoay người lại, cô thét lên một tiếng, thiếu chút nữa mông đã an vị trên mặt đất.
Bởi vì mặt Giang Thiên Phàm hững hờ, ôm cánh tay dựa vào trước cửa phòng tắm, không biết đã nhìn bao lâu.
Lâm Khả Tụng ôm chặt thân thể mình, lùi về phía sau, dầu gội và sữa tắm quăng tới tấp, phát ra tiếng ‘đùng đùng’.
“Anh..... Sao anh lại vào đây! Không phải anh không biết tôi đang tắm!”
Đầu óc Lâm Khả Tụng muốn nổ tung rồi! Vội vàng kéo khăn tắm qua bao kín mình.
Hai giây sau, Lâm Khả Tụng mới ý thức được, thật ra Giang Thiên Phàm không nhìn thấy.
Hơi nước trong phòng tắm tiếp xúc với mặt của Giang Thiên Phàm, cũng làm tan đi vẻ lạnh lùng.
Vốn là dung nhan lạnh lùng mà vào giờ phút này có vẻ nhu hòa.
Nhưng tại sao, cô có một loại ảo giác, tầm mắt Giang Thiên Phàm rơi vào trên người của cô, miêu tả khuôn mặt cô, cổ của cô, thậm chí cách khăn tắm, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Tim đập loạn lên.
Không khí hít vào trong phổi không có cách nào kiềm chế được.
“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?” Giang Thiên Phàm chậm rãi mở miệng hỏi.
Khóe miệng hé mở, là nguồn gốc làm cho Lâm Khả Tụng bị kích thích.
Linh cảm đột nhiên chợt lóe lên, cô rất muốn dùng sức bắt anh lại.
“Chín giờ..... Bốn mươi?” Cô nhìn xuyên qua cửa phòng tắm, nhìn thấy đồng hồ trên vách tường.
“Meire nên nói qua cho cô, sau chín giờ không cho phép tắm nữa.”
"......"
Qủa thật Meire có nói qua với cô, chỉ là cô không nhớ rõ.....
“Anh nghe thấy tiếng tôi tắm sao?” Lâm Khả Tụng không xác định hỏi.
Dù sao phòng của cô và Giang Thiên Phàm cũng cách nhau một khoảng.
“Đúng, tôi nghe vô cùng rõ. Cho nên cô quấy rầy tôi nghỉ ngơi, Lâm Khả Tụng.”
Không biết vì sao, khi anh gọi cô “Lâm Khả Tụng”, đáy lòng của cô dâng lên một loại cảm xúc thất vọng tràn trề.
“Lỗ tai của anh thật là thính......” Lâm Khả Tụng bĩu môi.
“Qủa thật lỗ tai của tôi rất nhạy. Tôi có thể nghe được tiếng hít thở lúc nói láo của cô, có thể nghe thấy cô hát trong phòng tắm, cũng có thể nghe tiếng nước chảy xuống trong biệt thự. Cho dù tôi không muốn nghe, nhưng tôi vẫn sẽ nghe. Tôi nói như vậy, cô hiểu chưa?”
“Hiểu.” Lâm Khả Tụng mím môi một cái.
Lời nói ở trong phòng cũng không lớn lắm, xem bóng đá, nghe nhạc cũng phải đeo tai nghe, cùng với sau chín giờ không được tắm..... Nói tóm lại chính là không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào!
Thật đáng tiếc, cô không phải là người ch.ết.
Người ch.ết sẽ không có động tĩnh gì, có thể thỏa mãn yêu cầu cực hạn “An tĩnh tuyệt đối” của anh.
Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác rời đi. Lúc này Lâm Khả Tụng mới bắt đầu dọn dẹp mấy cái chai rơi trên mặt đất.
Cuộc sống của cô không có cách nào qua được!
Chỉ là giây phút ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô cảm thấy vạn phần đồng tình với Giang Thiên Phàm. Anh có thể đi vào phòng tắm của cô, là bởi vì cô quên khóa cửa.
Thử nghĩ nếu như người tắm ở chỗ này không phải là Lâm Khả Tụng cô, mà là một đại mĩ nhân hấp dẫn!
Người đàn ông khác nhìn thấy màn này, máu mũi đều muốn phun ra ngoài.
Nhưng Giang Thiên Phàm anh ta không có nhìn thấy!
Đáng buồn cỡ nào!
Lâm Khả Tụng buồn buồn nở nụ cười.
Sau đó cô sờ sờ đầu, sao cô vẫn có một loại cảm giác phiền muộn vì bị đối phương xem sạch bách vậy nhỉ?
Giang Thiên Phàm rời khỏi phòng của Lâm Khả Tụng, dọc theo hành lang dài, tự trở lại phòng của mình.
Ở đó, bác sĩ Tạ đang hết sức kiên nhẫn ngồi ở ghế sô pha chờ anh.
“Thiên Phàm, anh sao vậy?”
“Lâm Khả Tụng tắm.” Giang Thiên Phàm ngồi xuống.
Bác sĩ Tạ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lật lên một phần tư liệu về Lâm Khả Tụng, “À, vì tắm nên phát ra âm thanh quấy rầy tôi và anh nói chuyện à?”
Mặc dù bác sĩ Tạ có nghe thất, căn bản cũng phải nói chưa nghe thấy.
"Đúng vậy."
Bác sĩ Tạ nhẹ nhàng cong khóe môi, không nhanh không chậm nói: “Tôi nghe nói tối hôm qua, anh khiến cho Lâm Khả Tụng ngủ ở ghế số pha trong phòng anh?”
Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang, khuôn mặt sáng sủa của anh còn lưu lại dấu vết đau khổ. Anh cũng không có mở miệng nói.
Bởi vì đối với anh việc này không phải là vấn đề cần phải trả lời.
“Tại sao cô ấy lại đến phòng của anh?” Bác sĩ Tạ tiếp tục hỏi.
“Cô ấy uống say, rồi đi nhầm phòng.”
“Cho nên anh có thể ngửi được mùi cồn của rượu từ trên người cô ấy.” Bác sĩ Tạ nhìn Giang Thiên Phàm như có điều phải suy nghĩ, “Anh có thể bỏ qua cái mùi kia, Thiên Phàm.”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Còn có hôm nay, anh vốn nên ngồi trong xe đợi cô, nhưng sau mười phút anh chưa thấy cô ấy về, vì vậy anh đi vào trong cửa hàng tìm cô ấy.”
“Là Meire nói cho anh biết?”
“Đây là điều anh ta nên nói cho tôi biết, cho nên anh không cần trách Meire. Chỉ là, anh có nghĩ tới tại sao anh phải đi tìm cô ấy, phải ở bên ngoài toilet chờ cô ấy không?”
“Tôi không có nghĩ tới.” Giọng nói Giang Thiên Phàm rất lạnh lẽo.
Bác sĩ Tạ cười một tiếng, đổi tư thế ngồi: “Có lẽ.....Tôi nói là ‘có lẽ’. Anh biết mình rất nghiêm khắc, biết thính giác, khứu giác, vị giác còn có xúc giác nhạy hơn người thường gấp chục lần, anh cũng biết bản thân theo đuổi hoàn mĩ quá sẽ làm cho người khác chùn bước. Cho nên anh lo lắng, cô ấy sẽ giống như những người khác, xoay người qua chỗ khác, ngay cả câu ‘hẹn gặp lại’ cũng có liền rời đi.”
“Anh cảm tính quá rồi, bác sĩ Tạ.” Hình như dung mạo Giang Thiên Phàm cứng lại một chút, không có tí dao động nào.
“Vừa rồi anh mới đi nhắc nhở cô ấy, không cần tắm sau chín giờ, tuân theo quy tắc ‘Yê tĩnh tuyệt đối’ của căn biệt thự này. Nhưng âm thanh cô ấy tắm, rốt cuộc là làm cho biệt thự này không yên tĩnh, hay là lòng của anh không cách nào lắng xuống?” Giọng nói bác sĩ Tạ mang theo vài phần buồn cười.
“Lòng của tôi muốn yên tĩnh.”
Bác sĩ Tạ phát ra tiếng cười, “Thiên Phàm, anh chắc chắn lúc tiếng nước vang lên, trong đầu của anh không phải là cảnh nước chảy qua cổ của cô, vai của cô, đầu ngón tay của cô ấy sao?”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, lại có một loại lực độ không hình dung được, giống như chỗ sâu trong đại não đang đập.
"Không phải."
Mà Giang Thiên Phàm vẫn trả lời đơn giản mà khẳng định như cũ.
“Anh chắc chắn tự mình đến đó, không phải bởi vì muốn xem thử sao?”
“Cô ta không có gì đáng giá để tôi muốn nhìn thấy.”
“Anh chắc chắn lời anh muốn nói với cô ấy không phải là ‘rời khỏi đầu óc của tôi’ mà là ‘sau chín giờ không được tắm’ sao?”
“Bác sĩ Tạ, hôm nay anh hỏi đã vượt qua phạm vi mà bác sĩ nên hỏi. Hơn nữa tôi xác định, hiện tại tôi vẫn khỏe mạnh như cũ. Không có khuynh hướng uất ức, không có nhân cách phản xã hội, cũng không có đặc điểm tự phong bế. Tôi không biết anh hỏi mấy vấn đề này để làm gì.”
“Hiện tại anh không chỉ tràn đầy phòng bị với tôi, hơn nữa còn rất giàu tính công kích.” Bác sĩ Tạ sờ sờ cái cằm, dùng một giọng nói thâm trầm nói, “Điều này nói rất rõ, tôi hỏi đúng vấn đề. Tôi chỉ nói ra vấn đề mà anh đang tự hỏi mình thôi. Có chút triết lí, có thể từ một hạt cát, thấy rõ bản chất của con người. Đối với anh mà nói cũng vậy. Một hạt cát rất nhỏ bé, sơ ý một chút sẽ không tìm lại được nữa.”
“Đa tạ lời nhắc nhở của anh.”
“À, chỗ này của tôi có một tấm hình của Khả Tụng, có cần tôi hình dung cho anh nghe thử xem đó là dạng cô gái gì không?”
“Không cần.” Giang Thiên Phàm đứng dậy, làm dấu tiễn khách.
Bác sĩ Tạ lại làm như không thấy, nói tiếp: “Da của cô ấy rất trắng, mắt thật to.”
“Bác sĩ Tạ, hôm nay hết giờ tư vấn rồi.”
“Chớp mũi rất nhỏ, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền bên trái.”
“Bác sĩ Tạ.” Giang Thiên Phàm nhỏ giọng.
“Tóc ngắn, nhưng rất nhanh nhẹn.”
Mặt Giang Thiên Phàm hướng ra cửa.
Bác sĩ Tạ cong khóe môi, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, anh ta dừng bước, “Thiên Phàm, so với người bình thường, anh hiểu rõ hơn rất nhiều chỉ là ‘không thấy’ mà thôi.”
Trong lòng yên tĩnh lại lần nữa. Giang Thiên Phàm ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trầm mặc rất lâu.
Sau khi Lâm Khả Tụng sửa sang lại phòng tắm một cách thỏa đáng, bắt đầu lau tóc của mình.
Cô không dám sử dụng máy sấy, sợ vang lên âm thanh lại dẫn Giang Thiên Phàm đến đây, chỉ có thể vừa nhắn tin với Tống Ý Nhiên, vừa lau tóc.
Lâm Khả Tụng: anh trở lại Newyork rồi sao?
Tống Ý Nhiên: cuối tuần này bay. Có phải nhớ anh không? Sao nói đi!
Lâm Khả Tụng: nói đi cái rắm!
Cô vốn muốn kể với Tống Ý Nhiên sau này sau chín giờ không thể sử dụng phòng tắm phong hoa tuyệt thế theo quy định nữa, nhưng nghĩ lại, vừa nói ra không phải liền lộ cô bị Giang Thiên Phàm ‘nhìn thấy’ hết sao?
Tống Ý Nhiên nhất định sẽ cười như điên!
Lâm Khả Tụng nhìn lên màn hình ‘nói đi’ lỗ tai có chút nóng lên.
Người này ngu như heo, khẳng định sẽ không biết ‘nói đi’ là có ý gì!
Tống Ý Nhiên lại nhắn lại một tin: sau khi anh về, cùng nhau ăn cơm được chứ?
Lâm Khả Tụng suy nghĩ một chút: phải hỏi sư phụ em xem có đồng ý cho em một đường sống không đã.
Đầu kia điện thoại, ở San Franciso, Tống Ý Nhiên đứng ở cửa sổ khổng lồ sát đất, nhìn ánh đèn từ Silicon Valley, ánh mắt híp lại.
Đeo tai nghe, nghe bài hát, Lâm Khả Tụng bắt đầu nhớ nhà. Cô gọi điện thoại cho ba mẹ, sau đó báo mình vẫn ổn với chú, cô sờ bụng một cái.....Đói bụng.
Lâm Khả Tụng có chút hối hận tại sao trước khi đến đây cô không có chuẩn bị một rương đồ ăn vặt.
Bỗng dưng, cô nhớ lại trước mình có từng đi thăm quan cái phòng bếp rồi.
Cô khẳng định không thể nấu cái gì ăn ở trong phòng bếp, Giang Thiên Phàm nhất định sẽ phát hiện.
Nhưng ở nơi đó có nhiều nguyên liệu nấu ăn, bao gồm các loại trái cây.
Dù sao Meire cũng không có nói qua với cô, không thể đến phòng bếp lấy trái cây ăn.
Nhất thời Lâm Khả Tụng vui vẻ.
Cô rời khỏi phòng mình, trong đầu nhớ lại đường đến phòng bếp mà ngày đó Meire đã dẫn cô đến.
Trong hành lang là khoảng không gian đen kịt, cũng chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lâm Khả Tụng lảm nhảm ở trong lòng, hoàn toàn không biết Giang Thiên Phàm mua căn biệt thự lớn như vây để làm gì!
Bóng cây chuyển động, chiếu lên mặt đấy giống như ma quỷ.
Cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng mò tới phòng bếp, lúc này mới nhớ ban đầu hình như Meire có quét qua mật mã, cô thì không biết mật mã là gì!
Xem ra lại uổng công một chuyến rồi!