Chương 6
Damon từ từ tỉnh giấc, mơ hồ khi phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Một mùi hương khó nắm bắt của nước hoa phụ nữ bắt nguồn từ chiếc gối bên cạnh. Vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, anh ấn mặt mình vào lớp vải lanh màu kem thơm phức. Những ký ức đêm qua bắt đầu quay trở lại, anh mở mắt ra.
Anh đang ở một mình trên giường của Julia.
Julia… cô chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩa gì với anh ngoại trừ một cái tên, một bóng tối đến từ quá khứ, và rồi đột nhiên cô trở nên thật đến sửng sốt. Anh nhìn thấy vết máu trên tấm ga trải giường, và mắt anh ngay lập tức bị dán chặt vào nó. Kinh ngạc, những ngón tay anh rê dọc theo vệt máu đỏ thẵm. Anh đã không hề xem xét tới khả năng Julia vẫn còn trong trắng. Anh chưa bao giờ quan hệ với một trinh nữ trước đây, chỉ có những người đàn bà trưởng thành mới là những người hoàn toàn sảnh sỏi trong mọi khía cạnh ȶìиɦ ɖu͙ƈ. ȶìиɦ ɖu͙ƈ luôn luôn mang tới sự hoan hỉ, là khoái lạc tự nhiên, nhưng kinh nghiệm mà anh trải nghiệm đêm qua đã làm biến đổi tính chất đó. Julia là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này độc nhất thuộc về anh.
Tại sao cô lại cho phép anh có được cái đặc quyền mà cô đã không trao nó cho bất cứ ai khác? Chắc chắn anh không phải là người đàn ông đầu tiên khao khát cô. Cô là biểu tượng cho sự thèm khát của mỗi người đàn ông ở Luân Đôn.
Theo logic anh tìm kiếm tất cả những lý do khả dĩ tại sao cô lại trao cho anh sự trong trắng của cô, giữa họ vẫn còn vướng mắc quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời, và anh chẳng nghĩ ra được bất kỳ đáp án nào.
Anh muốn cô quay trở lại giường, ngay bây giờ. Cô quá xinh đẹp đến khó tin, quá ngây thơ và dễ tin người. Anh muốn trêu đùa, an ủi và âu yếm cô, muốn cô cảm nhận được những điều cô chưa bao giờ nghĩ là có thể. Rồi sau đấy, ôm lấy cô trong vòng tay hàng giờ khi cô trôi vào giấc ngủ, và canh gác cho những giấc mơ của cô. Điều đó bất thình lình đập vào anh, sự ám ảnh của anh đối với cô, sự cần thiết phải nhìn thấy cô mỗi ngày, mỗi đêm, và anh hiểu rõ điều này trong từng thớ thịt của mình, anh muốn sự vĩnh cửu. Anh không thể tưởng tượng một tương lai mà không có cô.
Đẩy tấm khăn phủ giường bằng vải lanh sang một bên, Damon lang thang quanh phòng trần như nhộng, thu nhặt quần áo đang nằm rải rác. Anh nhanh chóng mặc đồ vào rồi kéo tấm màn cửa màu xanh dịu ra, nhìn lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ. Trời hẵng còn sớm, mặt trời buổi sáng chỉ vừa mới bắt đầu nhú lên khỏi tháp chuông và những nóc nhà kiến trúc theo hình vương miệng nhô lên cao.
Ngôi nhà nhỏ im ắng ngoại trừ tiếng bước chân của cô hầu gái khi cô ta băng ngang qua phía trước tiền sảnh. Ngay khi trông thấy Damon đang bước xuống lưng chừng cầu thang, cô ta đỏ ửng và liếc nhìn anh cảnh giác.
“Thưa ngài,” cô ta nói, “ngài có muốn dùng trà và bữa sáng-”
“Vợ ta đâu?” anh thô lỗ ngắt ngang.
Cô hầu gái bị kẹt lại ở một hoặc hai bậc thang từ chỗ anh đi xuống, rõ ràng không chắc là cô ta có thể kịp tranh thủ lùi trở về trước khi anh tới chỗ cô ta hay không.
Ngay cả bầu không khí quen thuộc của nhà hát cũng thất bại trong việc vỗ về tâm trạng của Julia. Có lẽ ngay lúc này Damon tin rằng anh có thể áp đặt quyền của mình lên cô. Cô phải làm cho rõ bất kể chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ thuộc duy nhất về bản thân cô mà thôi.
“Đừng có nhầm khi nghĩ tôi không thể thay cô,” Logan căng thẳng lầm bầm bên dưới hơi thở ngay khi cô nói sai lời thoại một cách khiếm nhã, họ vẫn chưa qua được cảnh khác. “Không quá trễ để tôi giao vai này cho Arlyss đâu. Nếu cô còn không bắt đầu tỏ ra có chút hứng thú với những gì cô đang làm-”
“Vậy thì cứ giao vai của tôi cho cô ấy đi,” Julia nói, bắn cho anh cái lườm của cơn giận đang sôi sục. “Ngay lúc này tôi không quan tâm.”
Không quen bị chống đối, Logan giật rối tung cái đám tóc màu đỏ sẫm của gỗ dái ngựa cho tới khi chúng gần như dựng đứng hết cả lên (hi Logan có thói quen hay giựt tóc, cứ cái đà này không khéo chưa già ảnh đã sói trọi rồi.) Đôi mắt xanh của anh lóe lên tia sáng thường xuất hiện mỗi khi anh bị chọc tức. “Chúng ta sẽ diễn lại cảnh đó,” anh nói qua hàm răng đang nghiến chặt. Anh khoa tay về phía các diễn viên khác đang đứng trên sân khấu bằng vẻ độc đoán; Charles, Arlyss, và già Mr. Kerwin. “Trong khi đó, tôi đề nghị cả ba người hãy tới phòng nghỉ và nghiên cứu lời thoại của mình đi. Về mặt này, tôi đánh giá là diễn xuất của ba người chả khá hơn được một hai bậc so với Bà Wenworth đâu.”
Cả nhóm nhỏ lập tức tuân theo, lầm bầm gì đó trong miệng, rõ ràng cảm thấy thở phào khi được trốn khỏi cái buổi tập đang xẹt ra điện đó. Logan quay lại với Julia. “Chúng ta sẽ bắt đầu chứ?” anh lạnh lùng nói.
Không nói một lời cô di chuyển ra cánh trái sân khấu, đó là hướng cô sẽ xuất hiện. Cảnh diễn trong đó, cả hai nhân vật chính, Christine và James, phát hiện ra bản thân mình lần đầu tiên yêu say đắm. Christine luôn sống trong sự bao bọc và che chở của gia đình, cô tưởng tượng bị mê hoặc bởi sự tự do trong lớp vỏ hóa trang của mình, cô đã hóa trang thành một cô hầu gái. Cô cũng cảm thấy hoang mang khi thấy mình bị lôi cuốn bởi một người đàn ông chỉ là một anh hầu, nhưng cô không thể ngăn mình lao đầu vào lửa.
Cô tiến vào sân khấu, cố gắng truyền tải cảm giác trộn lẫn giữa háo hức và bất an của nhân vật… cho tới khi cô nhìn thấy hình dáng cao lớn, quyến rũ của James đang đợi cô. Bật cười kích động, cô lao về phía anh rồi sà vào vòng tay anh.
“Anh không nghĩ em đến,” anh nói, dễ dàng ôm cô xoay một vòng, sau đó để chân cô chạm đất. Anh vuốt nhẹ một lọn tóc quăn ra khỏi khuôn mặt cô cứ như anh không thể tin cô đang hiện diện.
“Em đã không muốn đến,” cô hổn hển đáp. “Nhưng em không thể ngăn mình được.”
Bị điều khiển bởi thôi thúc hiển nhiên, anh cúi xuống hôn cô. Julia nhắm mắt, đoán trước điều sẽ diễn ra. Trước đây cô đã được hôn nhiều không đếm xuể ở trên sân khấu, bất cứ lúc nào cảnh diễn đòi hỏi, bởi Logan, Charles, và ngay cả Mr. Kevin trong vai một ông vua có tuổi kết hôn với một cô dâu trẻ và xinh đẹp. Bất chấp vẻ ngoài đẹp trai của Logan, nụ hôn của anh chưa bao giờ tác động đến Julia. Cả hai người đều quá chuyên nghiệp cho những cảnh diễn như thế. Không cần thiết phải thêm cảm xúc vào để thuyết phục khán giả.
Cô cảm thấy đôi môi anh chạm vào cô… nhưng ký ức đêm qua bỗng bất thình lình lóe lên trong tâm trí cô… hơi nóng tỏa ra từ miệng của Damon, sức ép của vòng tay anh khóa chặt cô vào cơ thể cao lớn của anh, dòng thác đê mê đã quét lên khắp người cô…
Julia dứt mình ra khỏi Logan, bật ra một tiếng kêu tắt nghẽn, nhìn trân trối vào anh sửng sốt trong lúc đưa những ngón tay đang run rẩy chạm vào môi mình.
Hình ảnh của James biến mất dần, và vẻ mặt lúc bình thường của Logan hiện ra. Anh có vẻ như muốn chửi rủa, chậm rãi lắc đầu. Cơn giận đang sôi sùng sục, chọc xuyên qua giọng nói của anh. “Cái quái quỉ gì diễn ra với cô vậy hả?”
Julia ngoảnh đi khỏi anh, xoa xoa hai cánh tay với vẻ kích động. “Chẳng lẽ tôi không được phép có một ngày tồi tệ như những người khác sao? Anh chưa bao giờ cư xử thô lỗ với những người khác khi họ gặp khó khăn trong vai diễn.”
“Tôi đặt kỳ vọng ở cô nhiều hơn.”
“Có lẽ điều đó là một sai lầm đấy,” cô sẵn giọng.
Tia nhìn của anh khoan vào lưng cô. “Rõ ràng là thế rồi.”
Cô hít một hơi thật sâu vào rồi quay người lại. “Anh bằng lòng diễn lại cảnh đó lần nữa chứ?”
“Không,” Logan đáp lại với vẻ cáu bẩn. “Cô đã lãng phí đủ thời gian của tôi ngày hôm nay rồi. Cô nghỉ luôn buổi chiều đi – Tôi sẽ dợt với những người khác. Và để tôi cảnh cáo cô, nếu cô không ở trong phong độ tốt nhất vào ngày mai, tôi sẽ giao vai diễn đó cho người khác. Vở kịch lần này cực kỳ có ý nghĩa đối với tôi. Tôi sẽ bị đày xuống địa ngục nếu tôi để cho bất kỳ ai phá hoại nó.”
“Vậy tôi sẽ đi báo với những người khác đang ở phòng nghỉ là anh muốn họ quay trở lại?”
Anh gật đầu rồi xua cô đi, mặt anh lạnh tanh.
Thở dài, Julia bước ra khỏi sân khấu hướng về phía cánh gà. Cô day day hai thái dương và mắt, thầm cầu nguyện cho cơn đau đầu của cô biến đi.
“Bà Wentworth?” Giọng nói của một người đàn ông trẻ ngập ngừng vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Julia đứng lại rồi nhìn về hướng người nói. Là Michael Fiske, một họa sĩ vẻ cảnh phông trên sân khấu có tài năng khác thường. Với cọ và sơn trong tay, anh ta có thể tạo nên những căn phòng, đồ đạc, và những cảnh phông đẹp và độc đáo nhất mà Julia từng thấy. Những nhà hát khác đã phát hiện ra tài năng của Fiske và cố dụ dỗ anh ta chuyển qua nhà hát của họ, vì vậy buộc Logan Scott buộc phải trả cho anh ta một khoản tiền lương khổng lồ để có thể độc quyền sử dụng tài năng của anh ta. Với vẻ tự tin ngạo mạn thông thường, Fiske đã tuyên bố với Logan và mọi người ở Nhà Hát Thủ Đô rằng anh ta xứng đáng với số tiền lương anh ta nhận được. Hầu hết mọi người đều ngầm đồng ý.
Nhưng hôm nay cái vẻ tự phụ thường thấy của Michael Fiske đã biến đâu mất, thái độ của anh ta có vẻ lưỡng lự, không quyết, không giống lúc bình thường. Anh ta đứng lẫn trong bóng tối, tay cầm một gói đồ nhỏ, cồng kềnh, đôi mắt nâu ấm áp của anh như đang van lơn.
“Bà Wentworth,” anh ta lập lại, Julia tiến lại gần.
“Vâng, Mr. Fiske?” cô hỏi, hơi chút quan tâm. “Có chuyện gì không ổn sao?”
Anh ta nhún vai rồi nắm chặt lấy gói đồ hơn. “Không hẳn. Tôi muốn nhờ cô một chuyện… nếu cô không phiền…” Anh ta dừng lại, thở hắt ra, khuôn mặt ưa nhìn của anh ta nhăn lại có vẻ lưỡng lự. “Tôi không nên làm phiền cô. Vui lòng, bà Wentworth, xin cứ quên-”
“Cứ nói với tôi,” cô khăng khăng nở nụ cười khích lệ với anh ta. “Không gì có thể quá tồi tệ đâu.”
Trông có vẻ cam chịu đến thảm thương, Fiske chìa ra cho cô gói đồ được gói lại bằng giấy. “Làm ơn đưa cái này cho cô Barry giùm tôi.”
Cô đón lấy món đồ từ tay anh ta, cẩn thận ôm nó trong tay. “Một món quà cho Arlyss đúng không? Nếu anh không thấy phiền khi tôi hỏi câu này, sao anh không tự tay trao nó cho cậu ấy?”
Một màu đỏ ửng bao phủ khắp khuôn mặt xương xương của anh ta. “Ai cũng biết cô là bạn thân của cô Barry. Cô ấy yêu mến và tin tưởng cô. Nếu cô đưa món quà này cho cô ấy và nói với cô ấy giúp tôi-”
Nhận thức rộ lên trong Julia. “Mr. Fiske,” cô dịu dàng nói, “anh có mối quan tâm lãng mạn với Arlyss đúng không?”
Gục đầu xuống, anh ta khẳng định một cách cộc lốc.
Julia mủi lòng trước sự thành thật không che đậy của anh ta. “Được rồi, không có gì phải ngạc nhiên. Cậu ấy là một người phụ nữ hấp dẫn đúng không?”
“Cô ấy là tạo vật đáng yêu và dễ thương nhất tôi từng gặp,” anh ta nổ ra. “Cô ấy quá tuyệt vời đến nỗi tôi không thể bắt mình nói chuyện với cổ. Mỗi khi ở gần cô ấy hai đầu gối tôi cứ đông cứng lại như đá, ngay cả thở còn không nổi nữa. Vả lại cô ấy thậm chí còn không nhận thấy sự tồn tại của tôi.”
Julia mỉm cười thông cảm. “Nếu là Arlyss mà tôi biết, tôi chắc cậu ấy sẽ thích anh tự mình đến với cậu ấy hơn-”
“Tôi không thể. Điều đó quá quan trọng. Tôi cũng đã nghĩ tới việc nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi nhưng… cô ấy lẽ sẽ cười nhạo còn không thì thương hại tôi…”
“Không đâu. Tôi cam đoan cậu ấy không như thế đâu,” Julia vội vàng nói. “Arlyss rất may mắn khi có một người đàn ông như anh quan tâm tới cậu ấy.”
Anh ta lắc đầu, khoanh tay trước ngực rồi lại thả tay ra. “Tôi không phải là một quý ông có dòng máu cao quý,” anh ta ủ rũ nói. “Tôi không có những bộ cánh hợp thời trang hay một ngôi nhà đồ sộ – và tiền đồ của tôi cũng không sáng lạn lắm. Cô ấy sẽ không muốn tôi.”
“Anh là người đàn ông tốt, và là một họa sĩ tài năng,” Julia nói quả quyết, nhưng trong lòng cô lại đang lo lắng anh ta có thể đúng. Arlyss luôn dễ dàng bị xiêu lòng bởi những lời hứa hẹn vàng son và sự cám dỗ hào nhoáng của những món quà. Vài năm trước cô ấy đã trải qua những mối tình với một chuỗi những gã đàn ông chán ngấy, sử dụng cô ấy cho những ham mê khoái lạc ích kỷ của chính họ, rồi sau đó tống khứ cô đi mà không có chút lòng trắc ẩn nào. Tiếp đến là mối tình tuyệt vọng mà cô ấy đã dồn vào Logan Scott, người đàn ông chắc chắn không bao giờ có ý định quan hệ với cô dù chỉ nghĩ thoáng qua.
Arlyss không hề che dấu sự thật cô bị hấp dẫn bởi những người đàn ông có quyền thế. Giá như cô ấy có thể yêu một ai đó như Fiske, một chàng trai đứng đắn có thể không giàu có, nhưng anh tôn trọng và thật lòng yêu thương cô.
“Tôi sẽ đưa cho cậu ấy món quà này,” Julia nói một cách dứt khoát. “Và tôi cũng sẽ nói giúp cho anh với cậu ấy, Mr. Fiske.”
Anh ta xoay sở tạo ra được cả hai vẻ mặt nhẹ nhõm lẫn tuyệt vọng cùng lúc. “Cám ơn- mặc dù chuyện đó vô ích thôi.”
“Chưa hẳn vậy đâu.” Julia an ủi chạm tay vào vai anh ta. “Tôi sẽ xem coi mình có thể làm gì.”
“Chúa phù hộ cho cô, bà Wentworth,” anh ta nói, rồi bước đi với hai tay đút vào túi quần.
Rảo bước tới phòng nghỉ của diễn viên, Julia tìm thấy những diễn viên khác đều đang tự chỉ đạo buổi tập của riêng mình. Cô nhìn họ mỉm cười xấu hổ. “Mr. Scott muốn mọi người quay lại sân khấu. Tôi e là tôi đã đặt anh ta vào tâm trạng cáu kỉnh của một ông hoàng rồi. Thành thật xin lỗi mọi người.”
“Không cần xin lỗi đâu,” Mr. Kewin quả quyết với cô, xương hàm của ông giật giật khi ông bật cười khúc khích. “Thỉnh thoảng ai mà chẳng trải qua một ngày khó khăn, ngay cả một diễn viên thiên tài như cô cũng vậy thôi, cô gái thân mến.”
Julia mỉm cười tỏ vẻ biết ơn, ngoắc Arlyss khi những người khác từng người một lần lượt rời khỏi phòng. “Tới đây chút đi- Mình có một món quà cho cậu.”
“Cho mình sao?” Đôi mày của Arlyss cau lại. “Đâu phải sinh nhật mình.”
“Món quà không phải của mình- nó từ một người hâm mộ bí mật.”
“Thật sao?” Trông hài lòng và hãnh diện, Arlyss đưa tay nghịch nghịch những lọn tóc xoăn tít của cô. “Ai vậy, Julia?”
Julia đưa gói quà đang cầm trong tay ra. “Mở quà đi, rồi thử xem cậu có đoán ra ai không.”
Cười khúc khích vì kích động, Arlyss túm lấy gói quà rồi xé lớp giấy gói ra với vẻ hân hoan của một đứa trẻ. Sau khi lớp vỏ bảo vệ bọc món quà bị tàn phá, cả hai người phụ nữ đều nhìn chằm chằm vào món quà như bị thôi miên. Đó là một bức tranh nhỏ, rất tinh tế họa chân dung của Arlyss hóa trang như một Nàng Thơ Hài kịch, với làn da tỏa sáng như ánh mặt trời, đôi má như cánh hoa hồng, và nụ cười ngọt ngào uốn cong nơi vành môi của cô. Ý nghĩa truyền tải đã được lý tưởng hóa, hình dáng của cô trong bức vẽ gầy hơn một chút so với ngoài đời thực, đôi mắt cô cũng to hơn một chút… nhưng không cần phải nghi ngờ đó chính là Arlyss. Sự khéo léo và tài năng của người họa sĩ thật phi thường, thành quả được thể hiện ở phần tô bóng được chăm chút công phu đã bắt giữ được vẻ tươi vui và lạc quan của đối tượng được họa.
“Thật kì diệu,” Julia thì thầm, cô đang nghĩ Michael Fiske có thể có một tương lai sáng sủa hơn là một họa sĩ chuyên vẽ cảnh phông đơn thuần.
Arlyss quan sát tỉ mỉ bức họa với sự thích thú rõ rệt. “Quá xinh đẹp để là mình!… À, chỉ gần gần thôi.”
Julia cẩn thận chạm tay vào khung tranh được mạ vàng. “Rõ ràng nó được vẽ bởi một người rất yêu cậu.”
Cảm thấy hết sức bối rối, Arlyss lắc đầu. “Nhưng mà là ai cơ?”
Julia nhìn chăm chăm vào cô một cách đầy ý nghĩa. “Quý ông nào mà chúng ta biết có thể vẽ nên một bức tranh như thế?”
“Chẳng có ai quanh đây, ngoài trừ…” Arlyss lắp bắp, tiếng nói bị lẫn trong tiếng cười hoài nghi. “Đừng nói với mình là Mr. Fiske đấy? Ôi, trời ơi… anh ta không thuộc tuýp đàn ông mình có hứng thú.”
“Là thật đó. Anh ta thành thật, chăm chỉ, và lịch sự- hoàn toàn không giống mấy gã đàn ông trác táng hồi xưa mà cậu hay lải nhải.”
“Ít ra thì bọn họ có thể chu cấp cho mình.”
“Họ đã chu cấp cho cậu được những gì nào?” Julia nhẹ nhàng hỏi. “Vài món quà? Một hay hai đêm cuồng nhiệt? Và rồi họ biến mất.”
“Chỉ là mình vẫn chưa tìm ra được đúng người thôi.”
“Có lẽ bây giờ cậu đã tìm ra được rồi.”
“Nhưng, Jessica, một họa sĩ chuyên vẽ cảnh phông…”
Julia nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nhuốm màu xanh biển của cô bạn. “Hãy ân cần với anh ta, Arlyss- Mình tin anh ta thật lòng quan tâm đến cậu.”
Cô nàng diễn viên nhỏ nhắn cau mày không thoải mái. “Mình sẽ cám ơn anh ta thật đàng hoàng vì bức chân dung.”
“Ừ, hãy nói chuyện với anh ta đi,” Julia thúc giục. “Có lẽ cậu sẽ khám phá ra cậu thích anh ta không chừng. Nếu mà suy xét dựa trên những việc anh ta làm, anh ta là một người đàn ông có chiều sâu- vả lại anh ta còn khá đẹp trai nữa.”
“Mỉnh cũng nghĩ thế,” Arlyss nói với vẻ suy tư. Đôi mắt của cô ấy nán lại ở bức chân dung một lúc lâu rồi cô đưa nó cho Julia. “Mình không thể để cho Mr, Scott chờ thêm. Cậu có thể làm một cô gái tốt và để nó vào phòng hóa trang của mình giúp mình được không?”
“Tất nhiên rồi.” Julia làm dấu thánh khi Arlyss bỏ đi. Một nụ cười châm biếm,mỉa mai hiện ra trên khuôn mặt cô. Cô đã nghĩ bản thân mình là một kẻ thực tế, thậm chí là một kẻ theo chủ nghĩa hòa nghi, nhưng trong cô vẫn còn lưu lại cái phần lãng mạn, không thể chối bỏ. Cô hy vọng Arlyss tìm thấy được tình yêu với một người hiểu rõ giá trị của cô ấy, không bận tâm tới cô ấy có những khuyết điểm gì, không bận tâm tới những sai lầm cô ấy đã mắc phải trong quá khứ. Nhăn nhó vì cảm giác thất vọng đang gặm nhắm, Julia thừa nhận cô sẽ cảm thấy khá hơn khi biết ngay cả nếu tình cảnh của chính cô có khốn khổ đi chăng nữa thì ít ra vẫn còn có một ai đó khác có thể tìm thấy được hạnh phúc trong tình yêu.
Pauline ngước mắt nhìn lên từ cả núi hàng hóa đang nằm trên tấm thảm trải sàn màu hoa cà xen lẫn với màu vàng trong phòng ngủ của cô ta. Cô ta trông thật mê hoặc giữa khung cảnh, được bao quanh bởi những dải ruy băng và những súc vải lụa chất thành đống, mái tóc đen của cô ta buông lơi, lộn xộn một cách khêu gợi trên bờ vai trần. Đôi môi cô ta tách ra thành một nụ cười mời gọi ngay lúc Damon bước vào.
“Anh đến đúng lúc để xem những món đồ em vừa mua được này,” cô ta thông báo với anh. “Em đã có một chuyến hành trình mua sắm thú vị.” Cô ta đứng dậy, ướm một cái áo trước ngực, một cái áo chẽn bó sát mỏng tang tương tự như một tấm mạng nhện được dệt bằng vàng. “Nhìn xem, anh yêu… nó được mặc bên ngoài cái áo dài để tô điểm, nhưng khi nào chúng ta ở riêng với nhau, em sẽ chỉ mặc mình nó thôi.”
Cô ta duyên dáng kéo nó qua khỏi đầu để cho lớp vải lóng lánh trượt dần xuống cơ thể, cùng lúc đó để cho chiếc áo đầm cô ta đang mặc bên dưới rơi tuột xuống chân. Lớp mạng vàng óng càng làm nổi bật lên thân hình đầy đặn, xinh đẹp của cô ta, không có một thứ gì che đậy ở phần tam giác tối màu giữa hai đùi hay đầu đỉnh màu nâu phớt hồng của núm ɖú đang chỉa ra. Sự kích thích đang rực sáng trong đôi mắt nhung, cô ta ɭϊếʍƈ đôi môi khi cô ta chậm rãi tiến lại gần anh.
“làʍ ȶìиɦ với em đi,” cô ta thì thào. “Dường như đã là mãi mãi kể từ khi anh chạm vào em rồi.”
Damon nhìn trừng trừng vào Pauline, vẻ mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, thật khó mà tin được anh có thể hoàn toàn trơ cứng trước một người đàn bà đã từng khuấy đảo ham muốn của anh. “Tôi không đến đây vì chuyện đó,” anh nói, vẫn để hai cánh tay buông thỏng hai bên ngay cả khi cô ta rên lên gừ gừ như mèo và chà xát thân hình của cô ta vào anh. “Tôi muốn nói chuyện.”
“Được… sau đó.” Cô ta tóm lấy tay anh, cố gắng đặt nó lên ngực cô ta.
Cau có, Damon giật lùi lại. “Tôi muốn tên của vị bác sĩ đã khám cho cô. Cái kẻ đã xác định cô có thai.”
Cái vẻ mặt đầy dục vọng biến mất khỏi khuôn mặt của Pauline, thế vào đó là vẻ mặt lo sợ, phòng thủ. “Tại sao?”
Damon tặng cho cô ta cái nhìn chằm chằm không khoan nhượng. “Tên của ông ta là gì?”
Pauline đi tới giường, che mình bằng tấm khăn phủ giường thêu kim tuyến dày. Với một điệu bộ uể oải như mèo, cô ta vạch ngón tay theo hoa văn trên lớp vải. “Bác sĩ Chambers. Ông ấy đã rất già rồi, một bác sĩ đáng tin cậy đã phục vụ cho gia đình em nhiều năm.”
“Tôi muốn gặp ông ta.”
“Thật dễ thương làm sao khi anh lại quan tâm tới, nhưng không cần thiết đâu-”
“Cô sẽ sắp xếp cuộc hẹn, hay tôi sẽ làm?”
Một màu đỏ ửng quét khắp làn da của Pauline, anh không thể nói đó là do cảm giác tội lỗi hay tức giận. “Anh nghe có vẻ như đang kết tội. Anh không tin em đã nói thật về đứa bé đúng không?”
“Tôi tin cái vụ mang thai “ngẫu nhiên” này là một sự thuận tiện đáng nguyền rủa đối với cô,” anh nói cộc lốc. “Và tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta ngừng cái trò chơi này lại được rồi.”
“Em chưa bao giờ chơi trò gì với anh-”
“Cô chưa bao giờ ư?” anh ngắt ngang, cười khẩy.
Quăng bỏ cái điệu bộ của một nàng mèo đang ỏng ẹo, Pauline ngồi thẳng dậy. “Em từ chối thảo luận bất kỳ điều gì với anh trong lúc anh đang trong tâm trạng quá bẳn tính thế kia!”
Anh vẫn nhìn trừng trừng vào cô ta một cách lạnh lùng. “Tôi muốn cô sắp xếp cho tôi gặp Bác sĩ Chambers.”
“Anh không thể ra lệnh cho ông ấy như người hầu được đâu- hay cả em cũng thế, trong chừng mực nào đó.”
“Tôi tin tôi đã trả tiền cho cái đặc quyền đó rồi.”
Gầm lên điên tiết, Pauline ném cái gối đệm thêu chỉ vàng vào người anh. Nó rớt xuống sàn ngay gần chân anh. “Anh không cần phải quá lên mặt vậy. Đâu phải lỗi của tôi việc anh làm tôi có thai, hay cái gánh nặng anh có với cô vợ anh không thể tìm ra đó. Anh có bất kỳ cơ may nào trong việc tìm kiếm cô ta chưa?”
“Không phải việc của cô.”
“Tôi có quyền được biết đứa con của tôi sinh ra có phải là một đứa con hoang hay không.”
“Tôi đã nói tôi sẽ chăm sóc cho cô và đứa con. Tôi có ý giữ lời hứa đó.”
“Điều đó thì trái ngược hoàn toàn với chuyện cưới tôi.”
“Tôi đã bị buộc phải kết hôn vì lợi ích bởi cha tôi. Tôi sẽ xuống địa ngục trước khi tôi để cho cô hay bất kỳ ai khác làm thế với tôi một lần nữa.”
“Vậy ra đây chính là kết quả cho những gì anh đã làm với tôi à?” Pauline hỏi, giọng cô ta cao vút lên. “Thế còn những gì anh đã làm với tôi thì tính sao? Tôi đã bị anh cám dỗ, làm cho mang bầu, và bây giờ thì xem ra anh đang lên kế hoạch ruồng bỏ tôi-”
“Cô còn lâu mới được coi là một cô nàng ngây thơ mới rời ghế nhà trường được.” Một nụ cười khinh bỉ vắt ngang mặt Damon khi anh nhớ lại cuộc theo đuổi trơ trẽn của Pauline nhắm vào anh, những mưu chước cô ta đã sử dụng để nhử anh vào giường. Và bây giờ cô ta lại đang tự nhận là cô ta đã bị anh cám dỗ à? “Cô là môt quả phụ giàu sụ xét tới cái lịch sử quan hệ nam nữ bất chính ở sau lưng từ trước cả khi người chồng già của cô ch.ết. Tôi không phải là người bảo hộ đầu tiên của cô, và có Chúa biết tôi sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Anh là tên khốn máu lạnh,” cô ta nói, khuôn mặt xinh xắn của cô ta vặn vẹo lại tạo thành vẻ khinh bỉ. “Cút ra khỏi đây. Đi ngay lập tức! Tôi chắc chắn việc nổi nóng sẽ có hại cho đứa trẻ.”
Damon đồng ý, cúi chào bằng một điệu bộ khinh khỉnh rồi cất bước rời khỏi cái bầu không khí phù phiếm, sực nức mùi nước hoa của căn phòng, tự hỏi làm thế nào anh lại cho phép bản thân mình dính vào Pauline.
Nhận ra đã tới giờ anh phải đi gặp hai người quản lý về việc liên quan tới những bất động sản khác nhau của anh, Damon tới xe ngựa rồi bảo người đánh xe đưa anh trở về ngôi nhà ở Luân Đôn. Anh không muốn bị trễ, anh luôn tự hào với chính mình vì tính đúng giờ và có trách nhiệm- và anh chưa bao giờ bị ám ảnh bởi thói đam mê cờ bạc như cha anh. Mặc dù anh đã cố để đầu óc mình vào công việc trước mắt, những ý nghĩ về Pauline và cái thai của cô ta vẫn cứ không mời mà đến xộc bừa vào tâm trí anh.
Damon tin vào trực giác của mình, nó đã mách bảo anh “đứa con” chỉ đơn thuần là một kịch bản do cô ta dựng lên để bẫy anh… nhưng anh cũng phải tính tới khả năng Pauline đang nói sự thật. Anh bị sa lầy bởi cảm giác oán giận đang bủa vây. Những người đàn ông khác sẽ chấp nhận sự thật việc có con với người tình một cách tự nhiên, thậm chí là giễu cợt, nhưng đối với anh đó không phải là một vấn đề có thể xử lý qua loa. Đứa trẻ sẽ là một trách nhiệm phải gánh vác suốt đời.
Damon rên lên, xoa xoa mắt một cách chán chường. “Không có đứa con nào hết,” anh lẩm bẩm trộn lẫn giữa cảm giác hy vọng và thất vọng. “Cô ta đang nói dối- cô ta phải đang nói dối.”
Khi anh về tới nhà và bước qua cửa trước, người quản gia thông báo với anh hai người quản lý đang chờ anh ở thư viện.
“Tốt,” Damon nói cộc lốc. “Mang trà và một khay bánh sandwich tới. Ta mong cuộc họp sẽ không bị gián đoạn.”
“Vâng, thưa ngài, nhưng…” Người quản gia chìa ra một cái khay nhỏ bằng bạc, nằm chiễm chệ trên đó là một bức thư ngắn đã được niêm phong. “Ngài có thể muốn đọc lá thư này. Nó vừa mới đến, người đưa thư trông có vẻ rất vội.”
Nhíu mày, Damon xé cái dấu niêm phong bị lệch sang một bên ra, và nhận ra dòng chữ nguệch ngoạc cẩu thả của cậu em trai, William. Luồng mắt anh nhanh chóng đọc lướt qua trang giấy.
Damon-
Em e lần này đã gặp rắc rối thật sự. Em bị mắc vào một cuộc đấu súng tay đôi diễn ra vào ngày mai. Thỉnh cầu anh đóng vai người phụ tá của em và cho em vài lời khuyên cần thiết. Xin hãy lập tức đến Warwickshire để cứu lấy lớp da của người em trai duy nhất của anh.
William.
Những sợi thần kinh trong người Damon bất thình lình bị kéo căng ra vì lo lắng. Anh đã quá quen với những rủi ro mà William tự đâm đầu vào, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này. “Lạy Chúa, Will, bây giờ em lại gây ra chuyện gì vậy ?” Cái quắc mắt báo hiệu giông tố đang nổi lên trên mặt anh. “Khốn kiếp, thằng em trai mình phải là gã đàn ông cuối cùng ở Anh biết rằng một trận đấu súng cách xa cái gọi là trào lưu.” Anh liếc nhìn lên, nhìn thấy vẻ cảm thông lóe lên trong đôi mắt thường không dễ mủi lòng của người quản gia. “Có vẻ như William lại gây rắc rối nữa rồi,” anh gầm gừ. “Lần này nó bị thách đấu súng tay đôi.”
Người quản gia không hề tỏ ra chút ngạc nhiên. Cái bản tính liều lĩnh, khinh suất của cậu Savage trẻ đã nổi tiếng với toàn bộ người trong nhà. “Tôi có thể giúp gì được không, thưa ngài?”
“Có.” Damon gật đầu về hướng thư viện. “Nói cho hai người đó biết ta đã bị gọi đi để giải quyết một tình huống khẩn cấp. Bảo họ xếp lại lịch hẹn vào thứ hai tới. Trong lúc ấy, ta sẽ viết một bức thư ngắn gửi cho Bà Jessica Wentworth, ở đường Somerset. Cô ấy phải nhận được nó chiều nay, không được chậm trễ.”
Một cơn gió tháng chín se lạnh và mù sương quét qua khu vườn nhỏ nằm sau nhà Julia. Ngọn gió làm rối tung mái tóc buộc lỏng lẻo của cô, cô hất nó sang một bên vai. Mùi hương thơm nồng của lá hương thảo, bạc hà dại, và nhiều loại thảo mộc thơm phức khác quyện lại lẩn khuất trong không khí, Julia đang ngồi trên một chiếc ghế dài loại nhỏ phết sơn trắng và một lá thư để mở nằm trong lòng.
Julia yêu dấu-
Thật không may kế hoạch gặp em vào tối nay đã bị thay đổi. Anh phải lập tức quay trở về lãnh địa Savage ở Warwickshire để giải quyết một việc khẩn cấp liên quan tới em trai anh, Lord William. Anh sẽ đến thăm em ngay khi anh quay trở lại Luân Đôn.
Thân mến, Savage.
Giống như là chợt nghĩ ra, một dòng chữ cuối cùng được thêm vào cuối bức thư.
Anh không hối hận về chuyện đã xảy ra giữa chúng ta – anh hy vọng em cũng cùng cảm giác đó.
Khó chịu bởi những lời lẽ quá súc tích ở trong thư, Julia đọc lại bức thư rồi cau mày khó chịu. Một cảm giác bứt rứt cứ trườn lên khắp người cô. Chắc chắn dòng cuối cùng được thêm vào với ý định kiểu như làm cô an tâm, nhưng cô không biết cái ý định đó khiến cô cảm thấy khuây khỏa hay chỉ làm cô xuống tinh thần. Cô định vò nát bức thư, nhưng thay vì thế cô lại thấy mình đang áp chặt nó vào cơ hoành.
Lord William Savage, cậu em chồng cô chưa từng gặp. Cô tự hỏi anh chàng đó có thật sự gặp rắc rối, hay cậu ta chỉ cung cấp một cái cớ thuận tiện để giúp Damon tránh mặt cô. Mặc dù những lời lẽ trong thư của anh trái ngược, có khả năng anh đã cảm thấy hối hận về việc trải qua một đêm với cô. Có lẽ đó chỉ là thói quen thông thường khi nói với một người đàn bà anh không hề hối hận, ngay cả khi sự thật hoàn toàn ngược lại.
Nóng bừng vì cảm giác xấu hổ và bất an, Julia tự hỏi có phải về điểm nào đó cô đã làm anh không hài lòng, có phải anh thấy cô không phóng túng và đáng khao khát như Phu nhân Ashton. Cô không biết phải làm gì hay cách nào để thỏa mãn anh. Có lẽ anh đã nghĩ trải nghiệm đó thật đáng thất vọng, hoặc tệ hơn, chỉ đáng là một trò cười. Damon có lẽ đã mong chờ được lên giường với một người tình dày dạn kinh nghiệm, chứ không phải một cô nàng đồng trinh lóng ngóng.
Julia nhăn nhó và thầm tự sỉ vả mình. Cô phải nhắc cho mình nhớ rằng cô muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, rằng cô không bao giờ có thể từ bỏ sự nghiệp và sự độc lập của cô, để sống dưới sự quản thúc của một người đàn ông có ý chí quá mạnh. Nếu cô đã không thỏa mãn được anh thì đó là một việc tốt- theo đà đó anh sẽ kết thúc cuộc hôn nhân giữa họ mà không phải băn khoăn hay day dứt gì.
Những bức tường màu vàng của lâu đài Warwickshire hiện ra lờ mờ trên cao, trông thật yên bình nổi bật lên giữa khung cảnh đồng quê, không hề lộ ra chút dấu vết nào của sự náo động đang diễn ra bên trong. Mặt trời chỉ vừa được kéo lên bầu trời, thả những mảng tối rải dài xuống mặt đất, đánh cắp những tia sáng lấp lánh như kim cương phản chiếu từ những ô cửa sổ được lấp kính của toàn kiến trúc thời trung cổ.
Phần lớn cuộc sống của Damon đã trải qua ở đây, anh đã từ bỏ những khoái lạc mà một chàng trai trẻ có thể tìm thấy ở Luân Đôn để sống ở đây với mẹ anh trong những năm cuối đời của bà. Bà đã phải chịu đựng một cái ch.ết đau đớn, kéo dài vì căn bệnh lao phổi, và anh cũng đã cùng trải qua nỗi đau đó với bà. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, cứ mỗi lần anh liếc nhìn lên từ một quyển sách hay một trang giấy mà anh đọc to cho bà nghe, anh lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng, khắc khoải của bà hướng về anh. “Hãy chăm lo cho em trai và cha con,” bà đã khẩn cầu anh. “Họ sẽ cần tới sự dìu dắt và bảo vệ của con. Mẹ e rằng con là tất cả những điều có thể ngăn cả hai người họ khỏi việc tự phá hủy hoàn toàn cuộc sống mình.” Trong khoảng thời gian năm năm kể từ khi bà mất, anh đã cố hết sức để giữ lời hứa của mình, mặc dù đó không phải là chuyện dễ dàng.
Sải từng bước dài ngang qua đại sảnh rồi vào căn phòng khách rộng rãi nằm ở tầng một, Damon tìm thấy cậu em trai đang nằm chiễm chệ trên chiếc trường kỷ được bọc lụa Đa-mát với một ly brandy trong tay. Căn cứ vào cặp mắt đỏ ngầu và vẻ ngoài nhếch nhác của cậu, có vẻ William đã trải qua gần cả ngày ở đây, tự chữa những nỗi phiền muộn của mình nhờ vào sự trợ giúp của khẩu phần ăn dinh dưỡng với thực đơn toàn phần là rượu mạnh.
“Ơn Chúa, em rất mừng vì anh đã ở đây,” William nồng nhiệt nói, vật lộn để ngồi thẳng dậy. “Em đã nửa nghĩ là anh sẽ ở lại Luân Đôn và bỏ em lại với số phận của em.”
Damon nhìn em trai mình với vẻ triều mến châm biếm. “Không hẳn, sau tất cả những gì anh đã đầu tư vào em.”
Điều chỉnh lại vị trí ngồi cho thoải mái, William thở dài rầu rĩ. “Em chưa bao giờ đấu súng trước đây. Em không định bắt đầu bây giờ.”
“Anh không định để cho em tham gia vào trận đấu súng đâu.” Damon cau có. “Phản ứng của Cha thế nào?”
“Mọi người đều thông đồng không để ông ấy phát hiện ra. Với tình trạng sức khỏe bấp bênh đó, nếu ông ấy mà nghe được chuyện này, bảo đảm nó sẽ kết liễu ông ấy luôn.”
Damon lắc đầu không đồng ý. “Không kể tới cái năng khiếu kinh doanh tồi của ông ấy, Cha không phải là đồ ngốc. Cha thà muốn biết sự thật hơn là mọi người cứ nhón chân lên khi đi xung quanh và giữ bí mật với ông ấy.”
“Vậy anh đi nói với cha đi. Em không thể bắt bản thân nhét đầy lo lắng vào cái đầu của một người sắp ch.ết được.”
Đảo tròn mắt, Damon ngồi xuống bên cạnh em trai, giật lấy ly brandy từ tay cậu. “Đừng có uống những thứ rượu mạnh này nữa,” anh khuyên. “Chẳng có gì tốt đẹp khi biến thành một kẻ say xỉn đâu.” Anh nhìn lướt qua cái bàn nhỏ đang đặt chai rượu brandy đã vơi hết phân nữa. Không tìm thấy cái ly nào nằm gần tầm tay, anh nốc cạn vài ngụm rượu cuối cùng trong ly, nhắm mắt lại khi dòng chất lỏng trôi qua cổ họng mang theo một cảm giác nong nóng dễ chịu lan đi khắp cơ thể.
“Cái đó của em,” Willian nói bằng giọng phẫn uất.
Damon liếc em mình cảnh cáo. “Anh cần phải tỉnh táo lại sau chặng đường dài. Bây giờ thì tại sao em không kể cho anh biết em đã làm cái khỉ gì để dính vô cái mớ hổ lốn này? Tối nay anh đã có những kế hoạch hay ho hơn nhiều so với việc trở lại đây để lôi em ra khỏi một mớ rắc rối khác.”
“Em không biết chính xác chuyện xảy ra thế nào.” Bối rối William luồn cả hai bàn tay vào mái tóc xoăn đen của mình. “Chẳng có chuyện gì to tát. Tối qua em đã đến một buổi khiêu vũ tổ chức ở nhà Wyvills, một việc bình thường ở miền quê… em đã khiêu vũ với Sybill trẻ, rồi sau đó chúng em lẻn ra vườn… và điều kế tiếp em biết, anh trai của cô ta George thách đấu súng với em.”
Damon không khó khăn gì để hiểu tình huống. Nhà Wyvills, một gia tộc có tước vị và sở hữu nhiều điền sản cư ngụ ở Warwickshire, cũng là một gia đình nổi danh xấu tính. Từ những gì anh nhớ thì, Sybill không thể nào lớn hơn mười sáu hay mười bảy được. Bất kỳ sự xúc phạm nào đối với cô ta cũng đồng nghĩa với sự sỉ nhục ghê gớm đối với danh dự của gia đình. “Em đã làm gì, Will?” anh hỏi bằng giọng đe dọa.
“Tất cả những gì em làm là hôn cô ta! Không gì hết- hầu như không xứng đáng để mạo hiểm cái cần cổ của em, em cam đoan với anh đó! George và em chưa bao giờ hòa thuận với nhau. Em ngờ là hắn theo rình chúng em chỉ để tìm ra cớ thách đấu với em- tên khốn ấm đầu-”
“Để dành cái biệt danh đó lại dùng sau đi,” Damon ngắt ngang một cách cộc lốc. “Cách giải quyết duy nhất là tiếp xúc với Lord Wyvill già. Ông ta quản lý gia đình rất nghiêm khắc, và ông ta chính là người duy nhất đặt dấu chấm hết cho tất cả chuyện này nếu ông ta chọn.”
Đôi mắt xanh của William mở to ngập đầy hy vọng. “Anh sẽ nói chuyện với ông ấy à, Damon? Nếu anh có thể thuyết phục được ông ta khiến George rút lại lời thách đấu-”
“Đầu tiên anh muốn biết sự thật. Em chắc chắn tất cả những gì em làm chỉ là hôn Sybill thôi không?”
William không hòa toàn nhìn thẳng vào mắt anh. “Hầu như vậy.”
Damon quắc mắt. “ch.ết tiệt, Will, với tất cả những cô nhân tình và mấy cô nàng phục vụ ở quán rượu rải rác từ đây cho tới Luân Đôn, tại sao em lại đi nhặt một cô gái được bảo hộ bởi gia đình để gạ gẫm hả?”
“Em không hề gạ gẫm cô ta! Cô ta nhìn chằm chằm vào em với cặp mắt nai yếu đuối, mời gọi em hôn cô ta, và khi em làm, rõ ràng cô ta cũng đáp trả không thua kém đâu… rồi thì George nhảy bổ ra từ trong bụi cây giống như một thằng điên.”
“Và Sybill, không muốn giành được sự chỉ trích của gia đình, tự nhận mình là một kẻ hoàn toàn ngây thơ đã nói rằng em đã dụ dỗ cô ta ra ngoài và mưu toan cám dỗ cô ta.”
William gật đầu sốt sắng. “Phải, đó chính xác là chuyện đã xảy ra. Và đừng có nhìn em như thể anh chưa bao giờ bị một cô nàng xinh đẹp ngây thơ quyến rũ trước đây! Mẹ kiếp, anh chắc cũng làm vậy khi ở độ tuổi của em thôi.”
“Khi ở độ tuổi của em anh đang gồng hết sức để giữ cho cái gia đình này không bị bẹp dúm bên dưới cái núi nợ nần. Anh có rất ít thời gian để mà lãng phí vào những cô nàng như Sybill Wyvill.”
Em trai anh khoanh tay trước ngực với vẻ phòng thủ. “Có thể em không thánh thiện như một số người, nhưng em cũng không xấu xa như những kẻ khác.”
Damom mỉm cười tăm tối. “Một phương châm thích hợp của gia đình dành cho nhà Savage.”
Sau khi tắm rửa và thay đồ, Damon đi đến lãnh địa của nhà Wyvill, tọa lạc chỉ cách lâu đài Savage vài dặm. Mặc dù sở hữu một gia tài đồ sộ, gia đình Wyvills lại sống trong một thái ấp xinh đẹp ở miền quê, phân nửa toà thái ấp chôn mình trong một khu rừng nhỏ trồng đầy những cây bulô lá bạc và những bụi đỗ quyên. Vận cho mình một vẻ điềm đạm thích hợp, Damon yêu cầu người quản gia chuyển lòng kính trọng của anh đến Lord Wyvill và cho phép anh có vài phút thăm viếng. Người quản gia biến mất và quay trở lại ngay sau đó rồi dẫn anh đến thư viện.
Lord Wyvill chỉ nhỏ hơn cha Fredderick của Damon vài tuổi, ông ta đang chiễm chệ trên chiếc ghế bọc da độ sộ trước lò sưởi, bàn chân ông ta duỗi thẳng ra hướng về phía ngọn lửa đang nổ tí tách. Damon đã có dịp gặp Wyvill vài lần trước đây, anh biết ông ta là người có tham vọng, tự đề cao mình và sở hữu một niềm tự hào vô bờ bến đối với những đứa con của ông ta. Sybill là cô con gái độc nhất của ông ta, và ông ta không hề che giấu bí mật về kế hoạch tìm cho cô ta một đám huy hoàng. Chỉ có một công tước hay một bá tước mới có thể thỏa mãn yêu cầu của ông ta, không kể tới một người đàn ông với gia tài giàu sụ cũng gây ấn tượng sâu sắc như huyết thống của anh ta. Damon thấy nghi ngờ việc William là những gì mà Wyvill hình dung trong đầu về cậu con rể.
Wyvill nhấc bàn tay to béo, ngắn ngủn ra hiệu cho Damon ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ánh lửa nhảy múa trong những tia sáng lung linh hắt ra từ phía trên cái đầu đã bắt đầu hói của ông ta. “Savage,” ông ta nói bằng chất giọng trầm khàn, nghe chẳng hợp chút nào khi đến từ một người đàn ông có tầm vóc thấp bé. “Tôi thấy là em trai ngài- một thằng ranh láo xược- đã gọi ngài đến để bảo vệ cho cậu ta. Chà, lần này ngài không thể dung thứ cho cậu ta được. Cậu ta đã có hành động đáng hổ thẹn, cậu ta phải chịu trách nhiệm cho hành động đó.”
“Tôi hiểu cảm giác của ngài, thưa ngài,” Damon đáp bằng một vẻ trang trọng. “Có vẻ William quả thật đã đi quá xa. Tuy nhiên, vì quan tâm đến lợi ích của con gái cũng như con trai ngài, tôi đến đây để thỉnh cầu ngài dừng trận đấu lại. George sẽ rút lại lời thách đấu nếu ngài yêu cầu.”
“Tại sao tôi sẽ làm thế?” Wyvill hỏi, khuôn miệng căng tròn của ông ta mím lại vì tức giận. “Sybill yêu quý của tôi, một cô gái ngây thơ trong sáng, đã bị hủy hoại, thanh danh của con bé đã bị vấy bẩn-”
“Bởi một nụ hôn à?” Damon, nhướn một bên chân mày lên. “Đó chẳng phải chuyện bé xé to sao? Một cô gái xinh đẹp, một khu vườn ngập ánh trăng… chắc chắn bất cứ ai cũng có thể hiểu tại sao William lại đánh mất lý trí.”
“Cậu ta không bao nên ở một mình ngoài vườn với con gái tôi, xúc phạm đến phẩm giá của con bé ngay trên đất nhà tôi !”
“Vâng, tôi biết. Tôi hứa với ngài William sẽ sửa chữa những sai lầm của mình theo bất cách nào ngài chọn, nếu ngài thuyết phục được George rút lại lời thách đấu. Chắc chắn chúng ta có thể đi tới vài sự dàn xếp. Tôi chắc ngài cũng miễn cưỡng như tôi không muốn gây ra mối bất hoà giữa hai gia đình. Vả lại, nếu trận đấu súng diễn ra vào ngày mai, thanh danh của Sybill sẽ bị tổn thất. Cái rắc rối nho nhỏ, dễ dàng bị quên lãng ngay lúc này sẽ trở thành một vụ tai tiếng. Những tin đồn sẽ bám theo bất cô ấy cứ nơi nào cô ấy đến.” Damon cẩn thận quan sát khuôn mặt của ông ta trong lúc nói, thỏa mãn khi nhận thấy anh đã bắn trúng đích. Nếu Sybill trở thành tiêu điểm của một vụ tai tiếng, cô ta sẽ gặp khó khăn trong việc kiếm một tấm chồng tốt.
“Loại thỏa thuận anh có trong đầu là gì?” Wyvill hỏi ngờ vực.
Damon ngập ngừng khi bắt gặp tia nhìn của ông ta. “Điều đó còn tùy vào việc điều gì sẽ làm ngài thỏa mãn. Vấn đề có được giải quyết nếu William dạm hỏi Sybill không?” Đó là một gợi ý anh cảm thấy an toàn khi đưa ra, anh biết rõ Wyvill có một tham vọng to lớn hơn nhiều là để con gái mình kết hôn với một đứa con thứ.
“Không,” Wyvill nói, cái cằm hai ngấn của ông ta ngúng nguẩy khi ông ta lắc đầu. “Em trai ngài không phù hợp với tiêu chuẩn cũng như là nhân vật tôi đang tìm để ứng cử vào vị trí con rể tôi.” Ông ta dừng lại một lúc lâu, và rồi một vẻ xảo quyệt xuất hiện trên mặt ông ta, “Tuy nhiên… tôi để nghị một sự thay người.”
“Sao?” Damon chăm chú quan sát ông ta.
“Chừng nào tôi còn có liên quan, danh dự sẽ được chuộc lại nếu ngài kết hôn với Sybill.”
Damon có cảm giác hai chân mày của anh đã kéo nhau bò lên tới tận chân tóc. Anh phải nuốt khan tới mấy lần trước khi có thể trả lời. “Tôi thật lấy làm hãnh diện,” anh khàn giọng.
“Tốt, tôi sẽ gọi Sybill, và ngài có thể lập tức cầu hôn con bé.”
“Lord Wyvill, tôi… có điều cần phải thú nhận.” Chỉ trong một lúc Damon bị mắc kẹt trong cái tình huống dở khóc dở cười này, anh cảm thấy một tràng cười phản bội cứ chực trào lên trong cổ họng. Không biết bằng cách nào đó, anh cũng xoay sở để giữ cho nó không nổ ra. “Tôi chắc chắn Sybill là một cô gái đáng yêu, và nếu trong bất kỳ tình huống nào khác…”
“Nhưng?” Wyvill nhắc, khuôn mặt ông ta rúm ró lại giống như một con chó bull.
“Tôi không thể kết hôn với con gái ngài.”
“Tại sao không?”
“Tôi đã kết hôn rồi.”
Trong một lúc lâu không có một tiếng động nào ngoại trừ tiếng lửa nổ tí tách phát ra từ lò sưởi. Cả hai người đàn ông đều nhìn chòng chọc vào ánh lửa đang nhảy múa, trong lúc Wyvill tiêu hóa cái lời thú nhận bất bình thường đó. Rốt cuộc ông ta cũng lên tiếng, giọng ông ta đậm nghi ngờ. “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tin đó.”
“Nó là một bí mật được giữ rất kín trong thời gian rất lâu rồi.”
“Cô ta là ai?”
“Con gái của Lord Hargate, Julia.”
“Hargate,” Wyvill lập lại, cặp lông mày ngắn ngủn của ông ta nheo lại thành hai cái dấu hỏi. “Tôi nghe nói cô ta đã được gửi đi học ở một trường ở Châu Âu- hay là gửi tới một tu viện nào đó. Chuyện gì đã diễn ra trong suốt thời gian đó? Cậu đem giấu cô ta trong thành A-ten hay dưới hầm ngục của cậu hả?”
“Không chính xác.”
“Vậy tại sao-”
“Tôi e rằng tôi không thể giải thích tường tận được, thưa ngài.”
Trông thất vọng một cách chua chát, Wyvill chấp nhận lời thú nhận của anh trong chừng mực mà lòng khoan dung của ông ta có thể kiếm được. “Thật đáng tiếc. Ngài rất phù hợp để kết hôn với Sybill của tôi.”
Damon phải cố lắm mới nặn ra được một vẻ tiếc nuối để đeo vào mặt mình. “Tôi cũng nghĩ thế, Lord Wyrill. Nhưng còn William-”
Ông ta xua tay với điệu bộ khinh khỉnh như cho qua. “Tôi sẽ nói với George sẽ không có một trận đấu súng nào. Chỉ nhắc là ngài nợ tôi một ơn huệ sẽ được hoàn trả trong tương lai.”
Damon thở phào nhẹ nhõm thấy rõ. “Cám ơn, thưa ngài. Trong lúc đó, tôi sẽ đưa William rời khỏi Warwickshire để tình trạng căng thẳng được lắng dịu.”
“Điều đó sẽ được đánh giá cao.”
Họ trao cho nhau lời chào tạm biệt thân ái, Damon rời khỏi với cảm giác nhẹ nhõm. Khi anh băng qua ngưỡng cửa, anh nghe
Sau khi báo tin tốt lành cho William, Damon bị cám dỗ phải lập tức trở về phòng mình và đánh một giấc. Quả là một ngày dài, và anh cần khoảng thời gian riêng tư để nghỉ ngơi và suy nghĩ. Tuy nhiên, anh vẫn còn có một trách nhiệm phải lo. So lại vai, anh tiến về phía dãy phòng ngủ của cha. Anh hy vọng ngài công tước đã an giấc, nhưng khi anh đến gần cửa phòng, anh nhìn thấy ánh đèn vẫn đang cháy sáng từ bên trong, và nghe thấy giọng nói của một người đàn bà đang đọc to một quyển tiểu thuyết.
Gõ nhẹ vào cánh cửa đã mở được phân nửa, Damon đẩy cửa bước vào. Cha anh, Frederick, đã bị di chứng từ đợt xuất huyết não, hậu quả ông bị liệt nửa người bên phải, dù vậy ông vẫn còn khá cường tráng. Ông có vẻ ngoài đẹp trai theo kiểu thô ráp của một người hay tán tỉnh đàn bà, một người đàn ông thích hưởng thụ hơn là chia sẻ sự đam mê của ông ta cho những thứ thiết thực và không bao giờ cảm thấy hối hận một giây phút nào trong cuộc sống ăn chơi của mình. Ông yêu thích kể lại chi tiết những câu chuyện về quá khứ trụy lạc cho bạn bè mình nghe, họ vẫn thường xuyên đến thăm ông và cùng nhau hồi tưởng lại khoảng thời thanh xuân của mình.
Tựa người vào một chồng gối xa hoa, với một ly sữa bốc khói trong tay, công tước trông có vẻ hoàn toàn thoải mái. Thật khó mà nói điều gì làm ông thích thú nhiều hơn, quyển tiểu thuyết hay bùa mê phát ra từ cô y tá trẻ hấp dẫn đang ngồi bên cạnh. Người phụ nữ dừng đọc, ngài công tước ngước nhìn lên, vẻ mặt như đang chờ đợi.
“Ta đang chờ,” cha anh nói, giọng ông có chút líu nhíu do tình trạng cơ thể của ông. “Tại sao con không… đến sớm hơn?”
“Con có vài việc cần giải quyết.” Damon dừng lại rồi thêm vào với vẻ mặt tăm tối. “Chuyện liên quan đến William.”
“Lại nữa hả?” Công tước luôn thích thú lắng nghe những câu chuyện về những hành động phóng túng của cậu con trai nhỏ nhất, rõ ràng ông cảm thấy giữa ông và William có rất nhiều điểm chung. “Kể cho ta.” Ông ra hiệu cho cô y tá đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Khi cô y tá rời đi, Damon ngồi xuống bên cạnh công tước. “Cha trông có vẻ khỏe.” anh nhận xét.
“Ừ, ta hoàn toàn khỏe mạnh.” Federick với tay ra sau gối, rút ra một cái chai đựng rượu bằng bạc, rồi pha một lượng lớn Brandy vào ly sữa nóng của ông.
“Cha chẳng bao giờ chịu thay đổi,” Damon rầu rĩ nói, lắc đầu khi cha anh đưa cho anh chai rượu.
Trong giây lát công tước trông có vẻ thất vọng khi cậu con trai từ chối, rồi lại nhún vai cam chịu. “Cả con cũng vậy thôi.” Ông nốc một ngụm lớn rượu brandy pha sữa rồi chép môi. “Bây giờ… về William?”
Thực tế nhất có thể, Damon thuật lại đầy đủ những sự kiện đã xảy ra trong hai ngày qua. Và như Damon kỳ vọng, câu chuyện đã giành được một sự tán thưởng rất lớn từ Federick. Lúc đầu ông có chút không hài lòng, nhưng ngay sau đó nó được thay thế bằng một niềm tự hào không đúng chỗ của cánh đàn ông.
“Thằng bé ngốc nghếch, bê tha…” công tước vừa nói vừa cười khúc khích. “William có tinh thần của một tay chơi.”
Damon nhíu mày. “Sau cái hình mẫu mà cha dùng để mài dũa nó trong bao nhiêu năm trời qua, chẳng ngạc nhiên chút nào khi nó lại cư xử như thế, không phải sao?”
“À… nó là vậy,’ Federick nói với vẻ cam chịu, chỉ tay về phía ly sữa mới uống được phân nữa. “Cố đặt cái này ở cửa phòng ta, được không?”
Cái thái độ không bao giờ có chút ăn năn của cha anh luôn khiến cho Damon tức điên, ông hoàn toàn không có thiện ý chấp nhận những trách nhiệm do hành động của ông gây ra.
“Con lo lắng William sẽ theo bước cha,” anh lầm bầm. “Nó có vẻ cũng cùng sở thích với gái điếm và bài bạc như cha.”
“Và nếu nó như thế thì sao? Cái gì tệ hại nhất có thể xảy đến với nó?”
“Nó có thể kết thúc bằng cách bị bắn trong một trận đấu súng, hoặc mắc nợ ngập đầu.”
Cha anh nhìn anh với một vẻ hờ hững khiến anh muốn bốc hỏa. “Ta không nên lo lắng về chuyện nợ nần. Tiền bạc luôn chảy đến, bằng cách này hay cách khác.”
“Con hiểu mới rõ làm sao.” Damon lấp đầy giọng nói mình bằng vẻ châm biếm trộn lẫn với chua chát. “Vậy nó có dễ dàng chảy đến với cha mười tám năm trước không? Cha đã đẩy gia đình tới bờ vực bần cùng và tặng cho Lord Hargate một cơ hội hoàn hảo lèo lái mọi thứ với lời đề nghị một khoản hồi môn rộng rãi để đổi lại. Tất cả những gì cha phải làm là cho đứa con trai bảy tuổi của cha cưới con gái ông ta, một cô bé rõ ràng chỉ vừa mới dứt tã.”
Federick thở dài, đặt cái ly trống không xuống chiếc bàn cạnh giường. “Con có thể đổ lỗi cho ta về bất cứ điều gì con muốn… bao gồm cả những rắc rối do William gây ra và sự bất mãn của chính con với cuộc sống. Ta không hề nghi ngờ ta không phải là một người cha theo đúng nghĩa. Nhưng sự thật ta đã làm những gì ta phải làm. Tại sao con cứ mãi đay nghiến quá khứ thay vì hướng về tương lai?”
“Bởi vì những năm qua, con đã phải chạy đi giải quyết những đống lộn xộn mà cha đã gây ra, và bây giờ thì con lại đang làm cùng một việc như thế với William- và con đã quá mệt mỏi với những thứ phải gió đó rồi!”
“Ta thì nghĩ con lại thích được như thế,” công tước hòa nhã nói. “Nó làm con cảm thấy mình vượt trội hơn người khác khi điều khiển cuộc sống của mình bằng tất cả những khuôn phép và trách nhiệm mà William và ta dường như chưa bao giờ đạt tới được.” Ông ngáp rồi ngả lưng dựa vào gối. “Xin Chúa cứu vớt cho Julia khi con tìm ra cô ta. Ta e rằng chẳng có một người vợ nào có được tiêu chuẩn đạo đức đủ khắt khe để phù hợp với con, cho dù cô ta có là một Hargate đi chăng nữa.”
Damon mở miệng toan tranh cãi, nhưng lại ngậm miệng lại, giọng nói của Julia đột nhiên vang lên trong đầu anh. Mối quan hệ của chúng ta rồi có thể đi tới đâu?… Em đã tự biến mình thành một người hoàn toàn không phù hợp với anh… Anh sẽ muốn em từ bỏ mọi thứ em đã khổ công xây dựng, mọi thứ em cần để có thể hạnh phúc…
Công tước khẽ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn, khó chịu của con trai. “Con biết là ta nói đúng, đúng không? Có lẽ những gì con cần làm là đừng cố ép buộc hình mẫu của mình lên William. Đàn ông thì nên có vài yếu điểm… nếu không thì anh ta sẽ trở thành một kẻ cực kỳ chán ngấy.”
Nhìn thấy cha có vẻ mệt, Damon đứng dậy rồi xiên vào ông cái nhìn cáu tiết. Ngài công tước cũng có vài lần đã thật sự lo lắng và ban phát cho anh vài lời khuyên, và chả có lời khuyên nào trong số chúng là khôn ngoan hết.
“Con sẽ lại đến thăm cha vào buổi sáng trước khi con và William đi.”
Federick gật đầu. “Gọi cô y tá đến chăm sóc ta.” Ông ta dừng lại rồi thêm vào với vẻ nghĩ ngợi. “Con biết không, con nhắc ta nhớ tới Lord Hargate khi còn trẻ. Ông ta cũng là một kẻ tự chủ và kiên quyết bắt người khác phải tuân theo những chuẩn mực của những gì ông ta cho là đúng.”
Damon lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, ghê tởm trước cái ý nghĩ có bất kỳ sự tương đồng nào có thể đưa ra so sánh giữa anh và Lord Hargate. Nhưng cùng lúc đó, anh không thể ngăn mình tự hỏi có chút nào là sự thật. Anh thậm chí càng cảm thấy khó chịu hơn trước cái khả năng Julia sẽ đồng ý với điều đó. Có phải anh quá cứng nhắc và độc đoán đến mức làm cho cô khiếp sợ anh sẽ biến cuộc sống của cô thành một bản sao chép lại của thời thơ ấu?
Đột nhiên tất cả ùa đến cùng một lúc, cái cảm giác nóng ruột dữ dội phải quay trở lại Luân Đôn và làm cho Julia hiểu anh sẽ không cố thay đổi cô, hay tước đoạt bất cứ thứ gì từ cô… nhưng có thật là thế không? Anh có thể bảo đảm anh sẽ dễ dàng chấp nhận nghề nghiệp của cô, cái thế giới kịch nghệ cô đã dấn thân vào, hay cái bản bản tính độc lập ngoan cố của cô. Có lẽ điều tốt nhất chính là để cho Julia được tự do… nhưng đó dường như lại là sự lựa chọn bất khả thi nhất trong tất cả những sự lựa chọn.