Chương 29
*Edit: Zet*
Vượt qua giai đoạn không hề có điểm nhấn, quan hệ giữa Trần Hải Thiên và Trang Tuyết, giống như dự đoán vẫn luôn nhạt nhẽo như vậy đó, sổ ghi chép mức hàng bán ra nhạt nhẽo thế nào thì nó nhạt nhẽo thế ấy.
Một buổi chiều thứ bảy cuối tháng sáu, Trang Tuyết mang theo một túi bắp rang đến Đài Bắc uống cà phê, Trần Hải Thiên lấy dưa chua ra cho Trang Tuyết nếm thử, đây là công thức hắn tìm được trên mạng, ủ xong vị rất khác so với Trang Tuyết làm.
Trang Tuyết gắp dưa chua lên, nhắm mắt ăn mấy miếng rồi mới nghiêm túc giải thích sự ảnh hưởng giữa dấm và đường, vị chua của dấm gạo nếp khác với dấm trái cây; Cùng một loại dấm, sản phẩm của thương hiệu này khác với thương hiệu kia, ủ ra vị càng khác nhau; Mà đường thì vô số loại, hai thứ ấy tự ảnh hưởng lẫn nhau, đó là lý do khiến vị của dưa chua thiên biến vạn hóa.
“Tôi làm dưa chua theo cách của ông, mà cách của ba tôi lại khác nữa.” Trang Tuyết viết ra công thức của nhà mình cho Trần Hải Thiên, vừa giải thích, “Bởi vì vũ khí bí mật không giống nhau.”
“Nào có, nào có,” Trang Tuyết cười hai tiếng, “Vũ khí bí mật này cậu cũng có, chính là tay cậu, cách xé bắp cải, cách nắn, cách dùng lực, tất cả đều ảnh hưởng đến vị chua, một người không thể ủ lần nào cũng giống 100%, cao lắm là 95%, như vậy cũng tốt, 95% mới có không gian để thở, 100% thì quá bon chen.”
Trần Hải Thiên ngơ ngẩn một lát, mấy câu cuối của Trang Tuyết khiến hắn cảm thấy quen thuộc, còn chưa kịp nghĩ sâu thêm thì đã có khách bước vào, hắn vội vàng đứng dậy tiếp đón. Trang Tuyết ở trong tiệm hơn một giờ, sau đó đi thăm bảo tàng nghệ thuật, lúc sáu giờ chiều mới quay lại tiệm, còn tiện tay mua mì Ý hải sản để Trần Hải Thiên ăn tối.
“Cũng không tệ lắm, so với tôi làm thì kém một chút, lần sau cậu tới, tôi làm cho cậu ăn.” Trần Hải Thiên vừa ăn vừa nói, “À phải thông báo trước một ngày để tôi chuẩn bị.” Trang Tuyết cười cười nói đồng ý.
Ăn xong bữa tối, Trang Tuyết ở hơn một giờ nữa mới từ biệt Trần Hải Thiên, ngồi xe về Đài Trung.
Bọn họ tiễn bước tháng sáu như vậy đó, chỉ rửa chén xong, không cần nấu gì cả, không thể nói là gân gà nhưng không thể ăn vào.
Trần Hải Thiên không muốn ra ngoài vào mùa hè, trời đã nóng mà thỉnh thoảng có giông nữa khiến hắn bứt rứt không yên, nhưng hắn đã hứa với Trang Tuyết, trong tháng bảy và tháng tám phải đi Đài Trung đủ hai lần.
Cũng vì đang là mùa hè, thời tiết nóng đến kinh người, chiên đậu phụ lại càng muốn phát điên cho nên Trang Tuyết lùi giờ bán thành bốn giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi, tuy Trần Hải Thiên muốn bán đậu phụ với Trang Tuyết, nhưng cuối cùng đều bị cậu ta phản bác, thoải mái nằm ở nhà Trang Tuyết, uống một ly lớn hồng trà ướp lạnh giá hai mươi tệ, nghe ve kêu như dàn đồng ca ngoài cửa sổ, đọc sách trong phòng lạnh.
Hắn phân sách của Trang Tuyết thành ba loại, một loại là sách chuyên ngành, đa số viết bằng tiếng anh, mỗi quyển đều có đánh dấu; Một chồng là sách hắn muốn đọc, chiếm khoảng 80%; Cuối cùng là những cuốn còn lại, hắn không ngờ lại có người muốn đọc những loại này, ví như Hai Lúa Chơi Bóng Bàn [manga hài], Lục Tổ Đàn Kinh [kinh phật], Giới Tính Thứ Hai [bà tác giả nói về quyền lợi của nữ giới ở thập niên 40], Đi Về Phía Tây Ali [tựa như nhật ký du lịch Tây Tạng], chuyên gia tài vụ dạy bạn cách đầu tư.
Phòng sách là trái tim của chủ nhân.
Hắn dùng đầu ngón tay lướt qua các gáy sách đang nằm chỉnh tề trên kệ, giống như đi siêu thị vậy, nghe tiếng sàn sạt do ngón tay ma sát với sách, dường như mỗi một quyển nơi đây đang phản ánh thế giới nội tâm của Trang Tuyết.
Đến sáu giờ, hắn lấy hai ly hồng trà lạnh đi ra ngoài tìm Trang Tuyết, rồi cùng Trang Tuyết vòng qua miếu thổ địa công ở con hẻm bên cạnh, uống hồng trà ngắm hoàng hôn.
Tháng tám, hắn gặp được em gái Trang Tuyết, một kiểu xinh đẹp như con lai, hắn khá kinh ngạc.
“Em không phải con lai,” Giọng Tiết Tuấn mềm nhẹ, kèm theo chút bất đắc dĩ, “Cái này gọi là hiện tượng phản tổ hay khoảng cách di truyền gì đó, có lẽ tổ tiên em có một người ở Hà Lan, hay một nữ diễn viên gọi là Tịch gì đó cũng giống em.”
Trang Tuyết buồn bực cười, “Trước đây con bé còn giống con lai hơn, thường bị bạn bè chọc ghẹo, nhờ vậy kỹ thuật đánh nhau của anh em tôi tăng lên đáng kể.”
“Khi đó mẹ em thường nói, nếu đánh thì đừng đánh thua, nếu thua thì đừng về khóc với mẹ,” Cử chỉ và giọng nói của Tiết Tuấn thật tao nhã, khi tường thật và khi nói rất khác nhau, “Cho nên dù là gái hay trai em cũng đánh luôn, coi con trai như súc sinh mà đánh, chỉ cần thắng, thủ đoạn hèn hạ cỡ nào cũng dùng được.”
Trần Hải Thiên thầm đổ mồ hôi lạnh. Cuộc sống của hắn không có sự tranh cãi, càng đừng nói đến đánh nhau. Tranh cãi chỉ để phát tiết cảm xúc, không thể dùng để giải quyết, nếu có tranh cãi diễn ra, hắn rất tỉnh táo.
“Khi đó anh em tôi là đời thứ ba ở Quyến thôn, không ngoan độc một chút thì không được,” Trang Tuyết quay đầu giải thích cho Trần Hải Thiên, “Tuy con bé rất ghê gớm nhưng nấu ăn rất ngon, còn có thể giả vờ là bạn gái của tôi, chẳng ai hoài nghi.”
“Đúng đó, em rất đẹp, mọi người cứ nói anh ấy không xứng với em.” Tiết Tuấn nói xong, xách một thùng đồ chua từ phòng bếp của Trang Tuyết đi xuống lầu.
Mãi đến lúc truyền đến tiếng đóng cửa, Trần Hải Thiên mới hỏi Trang Tuyết, “Con bé biết cậu là gay chứ?”
“Biết, con bé chỉ kém tôi một tuổi, tình cảm anh em rất tốt, nó còn là người đầu tiên tôi nói ra.” Tựa hồ Trang Tuyết biết Trần Hải Thiên muốn hỏi gì, lập tức nói tiếp, “Tôi chưa nói cho ba mẹ biết, bọn họ chưa bao giờ hỏi tôi vì sao không quen bạn gái, nếu họ hỏi tôi sẽ nói, nhưng mà tôi ngờ rằng họ đã biết nên không hỏi thôi.”
Trần Hải Thiên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Hiểu nhưng giữ trong lòng là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Che che lấp lấp là vẻ đẹp kín đáo.”
Ngày đó Trang Tuyết lái xe chở hắn đi chợ đêm ở một đầu khác của Đài Trung, ăn thịt nướng, ăn đầu vịt Đông Sơn, bún Hà Tử, hàu ốp lết, món kho các loại, đá bào cùng với tất cả những món trên con đường mà hắn thích, “Mẹ ơi thịt nướng ở đây ngon quá,” khi ý thức của hắn bị thức ăn xâm lấn liền sử dụng những từ mà bình thường hắn không bao giờ dùng để tự thì thào, “Lúc trước cũng tính mở quán thịt nướng, nhưng cuối cùng lại bán cà phê, ngồi xiên từng miếng thịt chắc tôi điên mất, tôi ghét biến cà phê thành chiêu trò để hút khách, mỗi tiệm thiết kế một không gian đặc trưng, đặt wifi miễn phí, bày vài cuốn sách với tạp chí, mọi người chỉ muốn một không gian để thư giãn thôi, bình tâm thưởng thức cà phê, dù tôi có pha ngon cỡ nào thì vẫn có một số kẻ chỉ lo lên mạng bỏ mặc cà phê cứ lạnh dần……”
Mỗi khi Trần Hải Thiên tiến vào trạng thái này, Trang Tuyết sẽ mỉm cười lắng nghe, biểu cảm thật kỳ diệu.
Khi dần ăn no, Trần Hải Thiên liền ão não vì những câu linh tinh ấy, hắn không ngại để Trang Tuyết trông thấy một phần sinh mệnh bị áp lực đó, nhưng hắn không muốn mình bị xem như kẻ ngốc.
Ngày đó về Đài Bắc bằng xe buýt, ngắm nhìn phong cảnh trên đường cao tốc, cơn mưa bụi có vẻ yên tĩnh mềm mại, hắn nhớ từng biểu cảm của Trang Tuyết, đột nhiên thông suốt, lần đầu tiên không khống chế được, là do lỗi của mình, còn lần hai thì sao, là do Trang Tuyết cố ý dùng đồ ăn nhồi đầy bụng hắn.
Trần Hải lắc đầu bất đắc dĩ, đây là phong cách hành sự của Trang Tuyết, khi phát hiện được nhược điểm của con mồi là bắt đầu đùa dai, đào sẵn cái hầm cho con mồi tự nhảy vào, nhưng không đào sâu để con mồi bị thương, khiến hắn tức cũng không được, mà không tức cũng không được.
Lần sau chớ dùng chiêu đồ ăn nữa là được. Trần Hải Thiên thở dài.
Tháng bảy và tháng tám, Trang Tuyết mang bắp rang tới, mỗi tháng là đến Đài Bắc một lần, uống cà phê, ăn thử dưa chua và mì Ý của Trần Hải Thiên, thăm bảo tàng mỹ thuật, về Đài Trung.
Hai lần gặp này, Trần Hải Thiên có hai tâm đắc, một là thao tác rửa chén của Trang Tuyết rất nhanh gọn, đây là tiêu chuẩn đánh giá người độc thân, hai là khi Trang Tuyết nhấm nháp đồ chua sẽ nhắm mắt tinh tế hưởng thụ, tựa như hắn thưởng thức caffe vậy.
Một ngày thứ bảy cuối cùng của tháng tám, vừa lúc âm lịch quỷ môn quan đóng lại, đồng thời cũng là sinh nhật của Lương Mĩ Lị.
Trần Hải Thiên bận rộn nấu bún Lô trong căn bếp nhỏ, dùng giò heo của Đức được Lương Mĩ Lị mua từ chợ Tỉnh Quảng, một bên nghe Lương Mĩ Lị nói bằng giọng điệu ai oán, “Mẹ ơi, chán quá, vai diễn của tớ còn ngắn hơn người nào đó.”
“Nếu muốn kể với cậu thì phải nhảy cóc đến một năm sau.” Hắn lấy bánh ngọt ra khỏi hộp, cắm một ngọn nến, ân cần bưng bún giò heo lên, “Nào, giáo sư Lương, chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ.”
Nói cùng lúc khi giáo sư Lương thổi tắt nến, hung hăng trừng hắn một cái, “Nói sinh nhật vui vẻ là được, tuổi của nữ giới là bí mật.”
“Cái gì? Cậu là nữ? Thật đáng sợ.” Trần Hải Thiên né tránh Lương Mĩ Lị có ý đồ muốn đánh hắn cùng với ý đồ ɭϊếʍƈ chân heo của Ngày Mưa.
“Hứ.” Lương Mĩ Lị ngồi trở lại vị trí cũ, bắt đầu tập trung ăn bún giò.
Tiệm cà phê Noone thật vắng vẻ, ngoài cửa sổ là cơn mưa mùa hạ, vừa nóng bức vừa ẩm ướt, kiểu mưa này sẽ kéo dài đến tháng chín rồi đổi thành mưa thu.
Trần Hải Thiên ngồi lại, im lặng ăn bún giò với Lương Mĩ Lị, trong lòng thầm cảm khái, đứa bạn thân nhất từ tomboy tóc vàng hóa thân thành giáo sư tóc đen thướt tha, đời người đi lên rồi đi xuống.
Bỗng nhận ra dường như bọn họ đang sống ở tương lại vậy.
“Đúng rồi, cậu có tài khoản Facebook không?” Lương Mĩ Lị ăn xong mới nói.
“Ừ, tý nói sau.” Trần Hải Thiên buông đũa, bóc một khối bánh ngọt.
Facebook ấy à, mùa hè vừa đến là bùng nổ, khi có giao diện tiếng Trung, ai gặp nhau cũng hỏi tên nick đối phương, mà hắn vô tình trở thành người bạn dùng sớm nhất.
Nhưng đối với hắn mà nói, đăng nhập chỉ xem hình chụp hoàng hôn của Trang Tuyết, hắn không muốn nhét Trang Tuyết vào nhóm người quen trên mạng hay chỉ quen xã giao, cho nên Lương Mĩ Lị đề nghị hắn lập nick mới, mà hắn cảm thấy không cần phải làm vậy, “Nếu cậu và tớ vẫn gặp nhau thì cần gì phải lên mạng? Nếu ngoài đời tớ không muốn liên lạc với cậu thì cần gì phải liên lạc trên mạng?”
“Hửm?” Lương Mĩ Lị suy nghĩ một chút, “Tóm lại là cậu đưa nick đây, đừng nói nhãm nữa.”
Trần Hải Thiên không xin nick ai thì không có nghĩa bạn bè của Trang Tuyết cũng không xin, ngược lại vào khoảng cuối tháng tám, Trang Tuyết lập một nick mới, chỉ thêm hắn, mỗi ngày chụp hoàng hôn cho hắn xem.
Biết đâu Trang Tuyết thấy số lượng bạn bè tăng lên quá nhanh, lượng status cập nhật tình hình mới nhất của đám bạn đã lấn át hình chụp caffe lâu lâu mới xuất hiện; Hay là Trang Tuyết biết hắn không thích tụ tập, vô luận trong hiện thực hay là trên mạng; Có lẽ Trang Tuyết cũng hiểu hắn không bình luận dưới mấy tấm hình là vì e ngại cuộc đối thoại bị người khác nhìn thấy.
Dù thế nào, hàm ý trong hành động của Trang Tuyết đã quá rõ ràng, không ai sẽ vì bạn bè bình thường mà đặc biệt lập nick mới, rồi chơi trò cậu up ảnh tôi cũng up ảnh.
Thế là Trần Hải Thiên bỏ nick cũ đi, lưu nick mới vào, y dùng cách này như một tuyên ngôn vô hình nhằm chứng tỏ đối phương là sự tồn tại đặc biệt, cho dù sự đặc biệt này có biến thành dạng nào đi chăng nữa.
Hiểu nhưng giữ trong lòng là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Dường như bọn họ đã trở về giai đoạn Mộng Cầu Vồng, giữa ngàn vạn người sử dụng tạo ra một khoảnh đất trống chỉ dành cho hai người, mỗi buổi chiều tà, cà phê và y là thu hoạch mới nhất trong sinh mệnh của hắn.
Lương Mĩ Lị ăn xong bánh ngọt là đi, Trần Hải Thiên lên mạng up hình tô bún giò, còn giải thích rõ ràng giò heo đến từ đâu. Lát sau Trang Tuyết nhắn lại, nói là giò heo quá chân thực, quá khủng bố, “Tôi sợ khi đang ăn thì nó sống dậy cho tôi một cước, cho nên bỏ ăn từ nhỏ đến giờ.” Trang Tuyết viết rất nghiêm túc.
“Để tôi hầm nó, cùng lắm là nó hắt vào người cậu, không đau lắm đâu.” Trần Hải Thiên cũng nghiêm túc trả lời [Zet: hai bạn ‘chẻ’ hơi bị xàm].