Chương 40

*Edit: Zet*


Trần Hải Thiên bưng một tách ca cao nóng cho Trang Tuyết, lấy một miếng bánh kem xoài trong tủ lạnh ra rồi mới uống hồng trà ướp lạnh, nghe Trang Tuyết giản lược lại chuyện xưa, một chuyện xưa tiêu chuẩn của du học sinh, bởi vì quá cô đơn và ở một quốc gia xa lạ nên tìm đến nhau, một khi đã quen với lối sống bên đấy hoặc tốt nghiệp sẽ chia tay.


Khác nhau ở chỗ, khi Trang Tuyết quyết định về Đài Loan, đối phương đã lấy được học vị, cũng tìm được một công việc tốt ở Mĩ, thế mà vứt bỏ mọi thứ ở Mĩ để theo Trang Tuyết về Đài Loan.


“Cậu đồng ý để người nọ về cùng?” Đối với Trần Hải Thiên mà nói, hắn chỉ để ý đến thái độ của Trang Tuyết.


“Đương nhiên không đồng ý, tôi đã nói với hắn rằng, giữa hai người không có tình yêu, chỉ có cô độc, hắn rất lãng mạn, giữa lúc bão tuyết còn đem canh gà đến ký túc xá cho tôi, nhớ kỹ mấy ngày lễ, tự chuẩn bị quà, tôi có cái tính thích đóng cửa đọc sách và không muốn giao tiếp với ai, hắn cũng cố chịu đựng được, hoàn toàn chiều theo cách sống của tôi, nhưng như vậy càng khiến tôi bị áp lực, đến khi tôi quyết định tạm nghỉ học về Đài Loan, lúc đó đã quen hắn hai năm……” Trang Tuyết kể lại một cách đâu vào đấy, vừa thuật lại vừa giải bày rõ tính cách đối phương.


Tuy Trần Hải Thiên chưa từng du học, nhưng hắn vẫn hiểu, hắn ở Đài Bắc cũng từng vì quá cô đơn mà chấp nhận Phù Mộc, huống chi là ở nước ngoài.


available on google playdownload on app store


“Thuộc tính không hợp, chỉ có thể luyện lại hoặc tẩy thiên phú.” Trần Hải Thiên uống mấy ngụm hồng trà mới bổ sung thuyết minh, “Mĩ Lị nói.” Kỳ thật hắn cũng không hiểu mấy câu này lắm, nhưng hắn biết tình yêu không thể giao hòa còn chóng phân hủy hơn bánh việt quất xanh để ngoài trời hè.


“Mĩ Lị nói cũng đúng,” Trang Tuyết thở dài, giọng đầy cảm khái, “Lúc tôi muốn về, khi nói chia tay với hắn, trong lòng rất là khó chịu, nhưng tình cảm giữa hai người có quá nhiều xung đột, không ngừng khắc khẩu rồi lại giảng hòa, gần như không có điểm chung nào, cho nên dù tôi không về Đài Loan đi chăng nữa, tôi và hắn cũng không có tương lai, nhiều lắm là chống đỡ được nửa năm, nhưng hắn nghĩ chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng thì nhất định có thể chung sống tiếp….. Nếu có người nói với cậu như thế, nhất định cậu sẽ nổi điên.”


Trần Hải Thiên gật đầu, trong suy nghĩ của hắn, trên thế giới này sẽ có một số việc, dù có cưỡng cầu cũng chả được, không liên quan đến có cố gắng hay không cố gắng, tựa như cố xếp một mảnh không đúng chỗ trong trò chơi ghép hình chỉ nhận được một đường nét không ăn khớp.


“Tôi biết có một số việc chẳng liên quan đến cố gắng, không hợp là không hợp, cho nên tôi đã nói rất rõ ràng, hắn có thể về vì bản thân hắn, nhưng không thể vì tôi.”
“Hắn hiểu không?”


“Tôi cứ nghĩ là hắn đã hiểu, kỳ thật tôi sai rồi, lúc trở về Đài Loan được ba ngày, hắn ở sân bay gọi điện cho tôi, hắn nói vừa về Đài Loan, cậu biết đấy, tựa như phim tình cảm hay phim Nhật vậy, hắn nói về Đài Loan, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Trang Tuyết nhớ lại cảm giác lúc ấy, gượng cười, “Hắn rất lãng mạn, tôi thì nghĩ chuyện quái quỷ gì đây.”


“Tôi cũng thấy nó thật quái quỷ.” Trần Hải Thiên gật đầu đồng ý, dựa vào tuổi của bọn họ, bên trong chỉ toàn là cát bay đá chạy, tình cảm gì cũng đều đã vứt bỏ, chỉ biết đến khi xuất hiện chuyện kỳ lạ hoặc truyện ngôn tình của Lương Mĩ Lị.


Hắn nghĩ hắn yêu Trang Tuyết, nhưng thực chất hắn đang đắm mình trong một tình yêu lãng mạn đầy hi sinh.


“Lúc ấy tôi nói với hắn, tôi sẽ cho hắn ba cơ hội, lúc gặp khó khăn ở Đài Loan có thể đến tìm tôi, sau lần thứ ba, hắn xin tôi cho hắn cơ hội vì đã quá khổ sở, tôi nghĩ hai người đâu cần phải sống trong chuỗi ngày đau khổ như vậy.”
“Hắn mất bao lâu mới từ bỏ?”


“Chưa tới nửa năm, nhưng hơn một năm sau mới chính thức chia tay,” Trang Tuyết nhìn vào khoảng không xa xôi nào đó, hình như đang hồi tưởng lại, giọng điệu hờ hững như là đang kể chuyện của người khác, “Cuối cùng, hắn hở một chút là nói ‘Tôi làm tất cả là vì cậu’, giống như mọi khó khăn mà hắn trải qua đều do tôi gây ra, đó là khoảng thời gian bắt đầu chiếu Lốc Xoáy Đài Loan, hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, luôn tìm tôi cãi cọ, tôi chẳng buồn đáp lại, hắn lại càng nổi điên hơn, tôi nói chia tay, hắn dùng cái ch.ết để uy hϊế͙p͙ tôi, cuối cùng tôi xem như người này không hề tồn tại, tôi trốn ở nhà bạn, hắn vừa đi tìm vừa kể lể khóc lóc, hình như hắn gặp được ai biết an ủi, sau đó mới chịu chia tay, ai ngờ một năm sau hắn chia tay người đó, hắn lại quay về tìm tôi, hi vọng có thể bắt đầu lại một lần nữa, chuyện quỷ quái tập thứ hai.”


Trần Hải Thiên không nhịn được cười ra tiếng, “Đừng nói là có tập thứ hai đấy.”


“Sao vậy được,” Trang Tuyết cười khổ, “Tôi từ chối rất tuyệt tình, xin hắn đừng làm phiền tôi nữa, tự hắn muốn về Đài Loan, không liên quan gì tới tôi, hắn không đáng để tôi lãng phí cuộc đời, tôi cũng từng băn khoăn chuyện sống ch.ết của hắn, nhưng hắn muốn tự giày xéo mình thì cứ tự nhiên, tôi không muốn dây dưa, mãi cho đến khi tôi về Đài Trung bán đậu phụ thúi, hắn mới ch.ết tâm, có lẽ thấy tôi không xứng với hắn nữa.”


“Nhưng nhìn bộ dáng vừa rồi, hẳn là hắn còn chưa ch.ết tâm, hoặc là không cam lòng.”
“Được rồi, tôi sẽ đưa số điện thoại cho hắn, nếu hắn đến thì tụi mình thả Mĩ Lị ra?”
Trần Hải Thiên vui vẻ gật đầu.


Trang Tuyết cũng cười theo, vừa cười vừa suy nghĩ mới hỏi, “Hắn thường mắng tôi quá thực tế, không lãng mạn, làm cái gì cũng phải suy xét đến kết quả, cậu thấy sao?”


“Đúng là cậu rất thực tế, nhưng vì cậu như vậy nên tôi mới quý trọng.” Trần Hải Thiên cười nói, tiếng cười của hai người quấn quít lẫn nhau, băng qua cửa kính vang vọng ra ngoài, thực tế chứ không phải vô tình, đa số ai cũng cho hai thứ đó là một; Thực tế là lý trí, mà hắn thích cái lý trí của Trang Tuyết, “Cuộc tình này có để lại di chứng gì không?”


“Ảnh hưởng lớn nhất chắc là tôi không muốn yêu người như vậy nữa, tôi phải tìm một người giống mình, có thể hiểu con người thực tế của tôi, tìm không thấy thì tôi nguyện ở vậy cho đến già,” Đã lâu rồi Trang Tuyết mới lộ ra nụ cười ngại ngùng ôn hòa, “Tuy tìm được vài người trên mạng, nhưng so ra vẫn kém hơn cậu, khi đó nếu chuyện học gặp khó khăn, hay cảm thấy quá cô đơn…… sẽ chat với cậu, giống như vừa ăn được Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Hoàng Dược Sư vậy.”


“Tôi thì nghĩ đến Tiểu Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự, tên ngắn, thật hơn.”


“Được, được, được,” Trang Tuyết cách bàn giữ chặt tay Trần Hải Thiên, hai người im lặng thưởng thức âm nhạc trong dư vị ngọt ngào của ca cao, vài phút sau, Trang Tuyết nói, “Cứ nghĩ tôi và cậu sẽ không có cơ hội, dù gặp cũng chỉ có thể không hề hay biết lướt qua nhau, nhưng khi gặp rồi lại chần chờ, bởi vì cuộc sống ở Đài Trung rất an ổn, mà cậu lại tỏ ra không thèm để ý đến tôi, nếu tôi chủ động có lẽ cậu sẽ chạy mất……”


Trần Hải Thiên cũng dùng lực cầm chặt tay Trang Tuyết, “Yên tâm đi, nếu cậu chịu quét dọn lầu ba, tôi sẽ không chạy.”
“Vậy tôi đi quét đây.”


Sau khi đào chuyện cũ lên xong, Trang Tuyết đi quét dọn, Trần Hải Thiên đổi thành đĩa Neil Young, ngồi ở vị trí chuyên dụng để đọc sách, sắc trời chưa tối hoàn toàn, còn chút ánh sáng, cành lá bị gió lay động vang lên tiếng sàn sạt, cả bóng cũng đung đưa theo, dường như cửa kính bị đèn đường cắt thành từng khối, tựa như đậu phụ thúi chìm nổi trong nồi nước sôi.


Không bao lâu sau, Tư Mã Chiêu đẩy cửa bước vào, gật gật đầu với Trần Hải Thiên, ngồi ở cái bàn gần cửa sổ. Hắn gập sách lại, đứng dậy bưng ly nước ra trước rồi mới pha cà phê.


Tư Mã Chiêu là khách mới từ tháng trước, chỉ là khách qua đường, sau biến thành khách quen, hắn dùng cái tên này để miêu tả, nhưng nhìn kỹ sảo làm quen vụng về với Tiểu Khả Ái, trình diễn một đoạn không hẹn mà gặp, hắn liền đặt biệt danh cho cậu ta là Tư Mã Chiêu.


Tuy nhiên Trần Hải Thiên cũng không chắc rằng Tiểu Khả Ái có biết âm mưu này của cậu ta hay không, bởi vì hắn từng thăm dò Tiểu Khả Ái, “Hắn là bạn em à? Có vẻ được đấy.”


Lúc ấy Tiểu Khả Ái gật đầu rất mạnh, ra sức khen ngợi Tư Mã Chiêu, “Đúng là rất được, chơi rất vui, tuy hơi hời hợt, nhưng rất lễ phép và biết tôn trọng người khác, cũng biết nói những câu làm vui lòng người khác, cười lên chói chang như mặt trời vậy……”


Hắn vốn cho rằng Tiểu Khả Ái dễ lừa hơn Ngày Mưa, cho đến khi nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng chợt lóe lên trên mặt của Tiểu Khả Ái, cái loại biểu cảm này chỉ xuất hiện khi Tư Mã Chiêu không chú ý.


Đúng là Tiểu Khả Ái đánh giá Tư Mã Chiêu rất cao, đáng tiếc băng sơn fafa đã nhìn ra âm mưu của cậu ta.


Trang Tuyết từng nói rằng, “Băng sơn fafa có thuộc hạ là vong hồn xếp hàng từ nhà ga Đài Bắc đến đoạn số 7 Trung Hiếu Đông.” Bây giờ hắn đã tin, từ nay về sau, hắn sẽ xem Tư Mã Chiêu là một bộ phim Hollywood, cũng chờ Tư Mã Chiêu đụng phải băng như tàu Titanic.






Truyện liên quan