Chương 3
Trường học thuê một nhà trọ cho Âu Dương, cách trường hai trạm xe buýt. Khu nhà trọ có một cây nhãn lồng gốc rất to, sớm nào cũng có hai con chim nhỏ, đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức, trời vừa rạng, đã bắt đầu hót ríu rít trên cây mãi không dứt.
Âu Dương nổi điên mở cửa sổ, hai chú chim nhỏ đập cánh, vút bay.
Thời tiết điển hình của cuối thu, bầu trời rất cao, ít mây, trong gió như có tiếng đàn, tiêu điều lạnh lẽo.
Lúc rửa mặt, lau tóc, rơi đầy một lớp trong chậu rửa mặt. Gió thu thổi bay lá vàng! Âu Dương nhặt từng món( )một, bỏ vào thùng rác.
Ngoài khu dân cư có mấy tiệm bán đồ ăn sáng, một tiệm trong đó bán sữa đậu nành tươi, xay tại chỗ. Ngoài ra còn bỏ thêm đậu đen, hạnh nhân, chủ tiệm bảo món này vừa để làm đẹp lại phòng ung thư. Ngày nào Âu Dương cũng tới uống một ly, ăn ít bánh điểm tâm, đến khi ấm người rồi mới đạp xe đi làm.
Trước cổng trường, xe xếp kín thành hàng dài. Âu Dương không thể không xuống dắt xe. Vừa ngước mắt lên thì thấy Phùng Hành đứng ven đường, mắt nhìn chăm chú, vẻ mặt say mê. Anh nhìn theo ánh mắt của cô, cong khóe miệng cười giễu.
Giáo viên âm nhạc lớp mười, vừa kết hôn, chồng đưa cô đi làm, hai người đang hôn tạm biệt nhau trong xe!
Phùng Hành nghiêng đầu sang hướng khác theo bản năng.
Đường cong nơi khóe miệng của Âu Dương từ từ sâu hơn.
Phùng Hành xấu hổ đỏ mặt, rồi bướng bỉnh trừng mắt. Tiếng chuông báo giờ truy bài vang lên, Âu Dương mỉm cười thu tầm mắt về, nghênh ngang rời đi.
Tiết thứ tư Âu Dương không có lớp, đến nhà ăn dành cho nhân viên của trường ăn cơm. Có bóng người bên cửa sổ, là Phùng Hành.
Cô ăn rất ít, lại kén chọn, lượng lớn thức ăn trên bàn không hề được động đũa. Ăn xong, cũng chẳng hề chào hỏi, cô nhìn thẳng rồi lướt qua người Âu Dương.
Không cần trực giờ tự học buổi tối, hết tiết, anh đạp xe trở về nhà.
Chiếc xe buýt xuyên qua hoàng hôn, cũng vừa lúc Âu Dương đến cổng khu dân cư. Cửa xe vừa mở, dòng người như triều cường ào ra. Phùng Hành đeo cặp sách, gió phe phẩy thổi tung mái tóc, sau đó cô đi vào khu dân cư.
Âu Dương khẽ cau mày.
Sáng hôm sau, ra khỏi tiệm sữa đậu nành, anh lại thấy Phùng Hành đang đứng trước trạm xe, ngẩng đầu, không biết nhìn trời hay ngắm mây. Có vẻ là một người nóng tính, chờ xe buýt lâu mà không đến, cô quyết định đi bộ tới trường.
Hai người đều đi trên vỉa hè, vẫn duy trì khoảng cách vài mét. Mấy lần Âu Dương dừng xe ngó lại phía cô, không phải đang cúi đầu thắt dây giày thì cũng bận bịu lục lọi gì đó trong cặp sách.
Âu Dương biết, cô không muốn anh để ý tới mình, cười cười không ép, tăng dần tốc độ đạp xe. Khi chờ đèn xanh ở ngã tư kế tiếp, anh lại quay ra sau. Cô và anh vẫn duy trì khoảng cách vài mét, trong nắng mai, vầng trán thanh tú đã mướt đẫm mồ hôi.
Những ngày sau, mỗi sáng và sẩm tối đều gặp nhau, đi chung như vậy.
Được vài tuần, Âu Dương cũng tạm thời thích ứng với nhịp điệu dạy học.
Thu dần trôi, đông lặng lẽ tới, thành phố nhỏ này ngày càng giá rét, lúc mặt trời lặn, lất phất vài hạt tuyết trong không trung.
Đến phòng in lấy bài thi, gặp thầy chủ nhiệm. Hai đầu lông mày của chủ nhiệm lớp xoăn tít, rút từng điếu từng điếu thuốc ra hút.
“Thành tích thi giữa kì không tốt à?” Âu Dương hỏi.
Thầy chủ nhiệm lắc đầu, “Không tệ! Là Phùng Hành, tôi cảm thấy sắp không quản nổi nó rồi. Đi trễ, về sớm, cúp học, có mào đầu thế rồi, sợ là sắp lên cơn đây.”
Âu Dương nói: “Không thể nào, tôi lên lớp, thấy cô bé ngoan lắm mà.” Tuy vẫn chuyên chú vào bức tranh vẽ người đẹp của mình.
“Tiết của thầy xếp ở giữa,” Thầy chủ nhiệm than thở, “Tôi gọi điện về nhà Phùng Hành, cha mẹ con bé nói ngày nào nó cũng đi học từ sớm, khuya lắm mới về.”
“Nhà cô bé ở đâu?”
“Trong nội thành, cách trường rất xa, khoảng bảy, tám trạm xe!”
Chủ nhiệm lớp thở vắn than dài, không hề để ý tới vẻ mặt của Âu Dương đột nhiên cứng ngắc.