Chương 10
“Tại sao?” Từ Lỗi như đứa bé bị lừa dối, vô cùng uất ức.
“Tôi không hợp chuyện dạy học, quy ẩn núi rừng thì hơn.” Âu Dương mang từng vali từ trong phòng ra, bỏ chìa khóa vào tay Từ Lỗi.
“Tôi hiểu, ông ở đây, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.” Từ Lỗi biết rõ.
Âu Dương kinh ngạc nhìn anh ta, “Một năm qua, cám ơn ông rất nhiều!”
“Cám ơn gì chứ?” Kết quả môn Anh trong kì thi đại học tốt như thế, anh ta mới là người cần cảm ơn Âu Dương.
Âu Dương cười bảo, “Rảnh rỗi về quê uống rượu, tôi bảo mẹ làm mấy món nhà quê mời ông ăn.”
“Ông có thể ở nhà được mấy ngày đâu chứ!” Từ Lỗi cho rằng việc Âu Dương quy ẩn núi rừng chỉ là chuyện cười. Dốc sức làm việc, có lúc sẽ rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một hai năm lại lên đường lần nữa ngay thôi.
Từ Lỗi là người bạn rất tốt, tìm xe chở Âu Dương. Âu Dương nhờ tài xế chạy vào nội thành một vòng, hôm qua Phùng Hành đã đến trường Bắc Đại báo danh, anh đứng dưới nhà họ Phùng một lúc lâu.
Cây cối ngập sắc thu. Mấy cây lê trước nhà rất sai quả, trong nhà ăn không hết, mẹ ôm rổ mang qua nhà hàng xóm.
Âu Dương ngồi trong sân, anh ngửi thấy hương cúc còn lưu lại, nghe thấy cha đang nói vài ba chuyện vụn vặt với người ta ngoài đồng. Mặt trời chiếu lên người, không tối chút nào. Ở nông thôn, người ta có thể cảm nhận sự thay đổi của mùa màng rất rõ.
Một tiếng đính đong, là âm thanh báo tin nhắn tới.
Âu Dương cười, không nhúc nhích. Phùng Hành vừa vào Bắc Đại liền trở thành người nổi tiếng. Cô tham gia diễn thuyết, tích cực thi đua. Cô nói muốn lập kỉ lục, trở thành trao đổi sinh trong thời gian ngắn nhất.
Trước giờ cơm mỗi ngày anh đều gọi cho cô một cú điện thoại.
So với thời gian trung học, cô hoạt bát hơn nhiều. Trong điện thoại, thường nghe thấy giọng của những nam sinh khác.
Gần đây, cô hơi bận, điện thoại và tin nhắn đều ít dần. Cô bảo, cô không thể lười biếng, xa cách làm người ta khó mà chịu được, cô phải sớm đoàn tụ với anh.
Nhưng mà, dẫu có sớm thì cũng đã muộn rồi. Anh nhẹ nhàng xoa trán.
Ngoài sân vang tiếng còi xe hơi khiến con gà trống bệ vệ đang yên lặng đi dạo giật mình đập cánh phành phạch.
“Âu Dương!” Giọng Từ Lỗi dè dặt.
Anh ngồi dậy, hướng về phía âm thanh truyền tới, cười bảo: “Sao ông tới mà không gọi điện trước?”
Từ Lỗi kinh ngạc trợn tròn mắt, “Mới hai tháng không gặp, sao ông…” Anh ta không nói nên lời. Hai mắt của Âu Dương không còn tiêu điểm, tựa hồ…
“Không tệ, chúng ta còn có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau thế này. Tự tìm ghế ngồi đi.”
Từ Lỗi ngồi xổm xuống, cầm tay Âu Dương, đầu ngón tay lạnh ngắt. “Ông sao thế này?” Anh ta nghẹn ngào.
“Kiềm nén quá lâu, nên chỗ này có khối u.” Âu Dương chỉ vào đầu mình tự giễu.
Mùa xuân năm ngoái anh thường có cảm giác bị choáng, đi chụp CT. Vị bác sĩ tóc lấm tấm bạc đành bất đắc dĩ thông báo với anh, khối u mọc ở chỗ thần kinh tập trung, không thể làm phẫu thuật. Hiện tại, vẫn còn rất trẻ. Chàng trai, bỏ tất cả xuống, làm chuyện mình thích đi!
Anh thật sự không biết mình thích làm chuyện gì. Mấy năm qua, bận rộn học tập, bận rộn phấn đấu, kiếm tiền, thậm chí còn chẳng có thời gian nghĩ tới chuyện yêu đương.
Anh tự giễu bản thân, chỉ đành quy ẩn núi rừng thôi.
Từ Lỗi ô ô hu hu, khóc như đàn bà, “Sao ông không nói cho tôi biết?”
“Ông cũng đâu phải thần y, nói cho ông biết làm gì? Có điều, Từ Lỗi, một năm qua, tôi đã rất vui.” Nhờ Từ Lỗi, anh và cô được gặp nhau.
Cuộc sống quả thật không còn gì nuối tiếc.
Thời niên thiếu, để cha mẹ được vẻ vang, trưởng thành, khiến đám bạn cùng lứa phải ngưỡng mộ, lúc tối tăm không ánh sáng, có một cô gái trong sáng yêu anh chân thành tha thiết.
Anh được nếm vị ngọt ngào của tình yêu.
Mặc dù cuộc sống ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ như gấm hoa.
Cây cao vượt rừng, gió tất dập vùi.
Ban đầu, chỉ là muốn khích cô, đưa cô về đúng khuôn khổ, để có một cuộc sống vượt trội. Không ngờ, khi yêu, cô lại nỗ lực như thế.
Động tâm, nhưng bản thân lại bất lực.
Đáng tiếc, anh không thể chờ đến khi cô trưởng thành, không thể ở bên cô mãi mãi. Cho nên, chỉ có thể tặng hoa hồng vàng, chỉ biết nói xin lỗi.
Thuốc không thể ức chế sự phát triển của khối u nữa, anh mất thị lực, liệt nửa người. Cô gửi tin nhắn tới, anh không thể trả lời. Muốn gọi điện cho cô, nhờ mẹ già đeo kính lão, nhấn phím thay.
Nhưng vẫn vui vẻ mãi thôi.
Anh nhớ gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt linh hoạt, ngây ngốc nhìn anh, dũng khí khi thổ lộ với anh. Mái tóc như mun…
“Tôi đưa ông đi bệnh viện!” Từ Lỗi khóc đến nghẹt mũi.
Anh mỉm cười, “Không được mấy ngày đâu!”
“Vậy tôi làm sao bây giờ?” Từ Lỗi nói năng lộn xộn.
Từ Lỗi, bộ trưởng trẻ tuổi của bộ giáo dục, được thị trưởng chiếu cố, chắc chắn đường công danh sau này rất rực rỡ. Anh cũng đã để lại tiền, có thể giúp cha mẹ không lo chuyện áo cơm.
Không còn bất kì lo lắng gì nữa!
Ý thức hơi mơ hồ, Từ Lỗi dốc sức gọi anh, “Âu Dương, ông còn nguyện vọng gì?”
Nguyện vọng à, nếu có thể, hãy chôn anh trên đảo Đào Hoa! Để anh nhìn Phùng Hành, cùng Hoàng Dược Sư của cô, sống cuộc đời hạnh phúc, sau đó sinh ra một tiểu Hoàng Dung tinh ranh cổ quái.
Những ngày ở bên nhau, anh đủ khả năng yêu cô, cẩn thận che chở cho cô.
Mối tình đầu, dùng để làm hồi ức.
Để khi cô sung sướng hạnh phúc, tình cờ nhớ tới anh, cũng không có tiếc nuối.
Anh cười, cười thật vui vẻ.
Từ Lỗi chào tạm biệt với anh, anh cười bảo đi cẩn thận, không nói hẹn gặp lại. Là bạn học, bạn thân, sợ rằng, không còn ngày uống rượu tán dóc với nhau nữa rồi.
Gió nổi lên, cả người rét run, khó chịu.
Lại có chuông báo tin nhắn đến. Là Phùng Hành, anh tin rằng, hẳn là có tin gì tốt muốn chia sẻ với anh đây.
Anh muốn đưa tay tìm điện thoại, nửa cơ thể kia cũng không thể động đậy.
Anh hướng về phía không khí, nói: Chúc mừng em, cô bé tôi rất yêu.
Trái tim từ từ tĩnh lặng.
Anh từ từ nhắm mắt lại.
Trái tim an tĩnh, thế giới cũng an yên.
***